ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 352

XXXVII

NGƯỜI KỸ NỮ VĨ ĐẠI

S

andrigo đi ra do cánh cửa ở cuối gian nhà mà theo cầu thang dẫn

đến tầng lầu duy nhất nằm bên trên ngôi quán nhớp nhúa của gã Chột
Bartolo. Tầng lầu một được chia ra nhiều phòng mà cửa phòng đều day
về cùng một đầu cầu thang.

Tên cướp đứng lại trước một cánh cửa nghiêng mình kề tai vào lỗ

khóa nghe hồi lâu. Không một tiếng động nào lọt ra.

– Nàng ngủ! Ông ta lẩm bẩm.
Bấy giờ ông ta đứng lên, do dự trong vài phút dường như một cuộc

tranh đấu đang diễn ra trong lòng ông.

Chắc chắn Sandrigo si mê nhưng vẫn tính toán cẩn thận.
Vì thế, ông đi luôn qua, vào một gian phòng bên cạnh và để nguyên

y phục nhào lên một chiếc giường, ngủ mê ngay.

Trời đã sáng tỏ Sandrigo mới thức dậy. Ông nghĩ thầm:
– Công việc trong đêm rồi đã làm ta nhọc mệt hơn là một ngày chiến

đấu... Nhất định, ta thích thú hành động bằng dao găm hơn. Ta tự cảm
thấy là một người đàn ông khi ta cầm trong tay một cây dao găm tốt,
chắc chắn, ngắn, bén, sáng ngời. Lúc ấy, bất hạnh cho kẻ nào đứng
trước mặt ta, dù cảnh binh hay là kẻ thù! Trong khi mà đêm rồi!... Ôi!
Cái bẫy sập đó! Cái lỗ đen ngòm, những tiếng nước ùa vào ọc ọc nghe
thê thảm, những tiếng thở hắt ra mà ta đã nghe!... Những tiếng thở hắt
ra mà ta vẫn còn nghe!... Ái chà! Có phải là ta vẫn còn nghe mãi mãi
không!...

Ông lắc mạnh chiếc đầu, mặt mày tái xanh.
Rồi nhảy xuống giường, ông bắt đầu rửa ráy cẩn thận, mặc vào bộ y

phục đắt tiền nhất, đeo vào những món nữ trang và cuối cùng đai vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.