ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 354

không tiếp đón ông.

Foscari không nói rằng trái lại việc sơ xuất đó mà ông suy đoán là cố

ý, đã kích thích lòng hiếu kỳ của ông.

– Chính tôi, Sandrigo nói tiếp, đã yêu cầu đức ông Dandolo đừng ghi

tên của tôi, vì lo ngại rằng tôi không có danh dự được chấp nhận trước
mặt ngài. Xin cho phép tôi được tự mình xưng ra tên họ.

Thủ tướng làm một cử động.
– Thưa đức ông, tên cướp chấm dứt, một trong những hành vi đầu

tiên của nhiệm kỳ thẩm phán cao

cấp của ngài là treo giải thưởng chiếc đầu của tôi: Tôi là Sandrigo.

Và tôi thiết tưởng rằng cái tên đó miễn cho tôi một sự giới thiệu dài
dòng hơn.

Foscari bừng đỏ mặt giận dữ.
Ý nghĩ đầu tiên của ông là tri hô lên và cho bắt giữ tên cướp táo bạo,

và ký tức khắc lệnh bãi chức Dandolo.

Nhưng ông không biểu lộ ở bên ngoài một dấu hiệu nào về những ý

nghĩ đang kích thích ông. Ông suy nghĩ rằng nếu như viên Đại Pháp
quan gửãi Sandrigo đến cho ông, tức là chắc chắn có ích lợi để chiều
chuộng tên cướp.

Nên ông chỉ bằng lòng nói:
– Ở đây ông là người khách của ta, Sandrigo. Ta muốn tạm thời quên

đi phần còn lại.

– Vậy thì! Thưa đức ông, đúng là phần còn lại đó mà tôi đến yêu cầu

ngài quên đi không phải tạm thời, mà là mãi mãi.

– Ông nói chuyện thật táo bạo, ông bạn!
– Có lẽ tôi có quyền đó, thưa đức ông, tên cướp nói. Ông ta hoàn

toàn hiểu rõ rằng mình đang đánh cuộc chiếc đầu của mình và rằng
riêng chỉ có sự táo bạo mới có thể đem lại thắng lợi. Tôi đã mang lại
một công trạng lớn cho nước Cộng hòa. Tôi có thể còn mang lại một
công trạng lớn hơn nữa và tôi xin nói thêm rằng, chỉ một mình tôi, mới
có thể mang đến những gì mà ngài đang mong đợi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.