ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 649

X

NGƯỜI TRINH NỮ

A

rétin cũng như con thỏ ở trong chuyện cổ tích: Một cái không

đáng gì cũng làm cho ông lên cơn sốt; ông ta sợ cả cái bóng của mình,
ông nhìn thấy xung quanh mình toàn là cạm bẫy và ổ phục kích. Đó là
một kẻ nhát gan, nhưng là kẻ nhát gan thuộc loại hiếm có, bởi vì chính
ông tự tuyên bố tính khiếp nhược của mình, vả chăng người ta thường
thấy rằng không có gì khoác lác và tự cao tự đại như là một kẻ nhát
gan.

Bằng vào tính nhát gan mà ông thích thú tự hào nhận lấy, ông đã vội

vàng rời khỏi cuộc lễ của Imperia ngay vào lúc cuộc lễ đang hồi náo
nhiệt, và do như thế, ông có thể có nhiều dịp đưa vào những bài thơ của
mình.

Nguyên nhân của sự ra đi, giống như một sự bỏ trốn, là do một nỗi

sợ khủng khiếp mà Arétin hoàn toàn tự biết rõ mình, không thể chế ngự
được.

Độc giả chắc hẳn chưa quên – hoặc là nếu như đã quên, bổn phận

của chúng tôi là phải nhớ lại – rằng trong vòng cuộc lễ và vào lúc đẹp
đẽ nhất, Roland Candiano đã gợi ý với Pierre Arétin lôi cuốn Imperia
đến một gian phòng vắng vẻ nào đó. Thầy Pierre đã vâng lời; vào lúc
ông sắp sửa vào khuê phòng cùng với Imperia, Roland dùng tay ngăn
ông lại và thay thế ông đi vào, Arétin thấy cánh cửa đóng sập trước mắt
mình.

Ban đầu, ông không cảm thấy một sự trở ngại nào, và hài lòng đã

thành công tốt đẹp trong sứ mạng của mình, ông đi trở lại những gian
phòng lễ.

Nhưng chẳng bao lâu, đầu óc của ông chứa đầy những mưu chước

kinh khủng, trí tưởng tượng của ông nhanh chóng báo nguy và bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.