ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 818

XXIII

NGƯỜI CHA VÀ ĐỨA CON GÁI

K

hi Arétin và Dandolo đi ra, Léonore đứng lại bất động thêm vài

phút nữa, rồi, chậm chạp, nàng quay về hướng bức chân dung đặt trên
một chiếc ghế bành lớn.

Bên ngoài, là buổi sáng mùa đông trong sáng, và từ bầu trời sáng

ngời màu xanh ấy đã rơi xuống một ánh sáng mà người ta chỉ thấy nơi
bầu trời ở Hy Lạp và ở Ý.

Một tia sáng nhàn nhạt và dịu dàng rọi xuyên qua giữa hai kẽ trống

của hai tấm màn bằng gấm buông rủ xuống.

Và tia sáng đó chiếu thẳng vào tấm chân dung, phần còn lại của gian

phòng trong một cảnh tranh tối tranh sáng huyền ảo.

Léonore đi tới.
Và chính nàng hiện ra giữa làn ánh sáng.
Vào thời kỳ đó, Léonore Dandolo đang ở vào sự nẩy nở toàn diện về

nhan sắc của mình, có lẽ cái từ “nảy nở” không đánh thức được quan
niệm của một sự phát triển quá trầm lặng. Nàng cao lớn, với vóc mình
uyển chuyển; gương mặt của nàng làm cho người ta có thể trách cứ
ngay cả sự hoàn hảo của nó, nếu như sự hoàn hảo đó không được làm
cho nhẹ nhàng và dịu bớt đi bởi diện mạo thì gương mặt đó sẽ làm cho
các họa sĩ thất vọng – nếu như Léonore có bao giờ đồng ý ngồi làm
mẫu cho họ. Nhưng chưa bao giờ, ngay cả với Titien, nàng chưa bao
giờ chấp nhận cho cái ân huệ đó. Người ta còn kể lại rằng Titien đã quỳ
gối năn nỉ nàng, nàng đã trả lời rằng chỉ riêng có vị hôn phu của nàng
mới tận hưởng cả thân xác lẫn hình ảnh của nàng. Nhất là cái việc đã
làm cho gương mặt đó trở nên tuyệt diệu đến độ rất khó có thể quên nó
một khi người ta được trông thấy. Đó là ánh mắt, hòa hợp tính cương
quyết, vẻ duyên dáng rạng rỡ, sức mạnh và tính e lệ, ánh mắt làm xúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.