ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 820

tâm hồn nàng. Sự quên lãng mà nàng hy vọng không phải tìm kiếm trở
thành việc không thể làm được....

Tuy nhiên, nếu ai trông thấy Léonore vào lúc đó, tất có thể sẽ không

ngờ đến những tình cảm từ mọi phía tấn công nàng dồn dập, cũng
giống như là những làn sóng hỗn loạn bởi cơn giông tố tấn công vào
một tảng đá cô đơn nào đó ở giữa đại dương.

Nàng háo hức nhìn bức chân dung dường như đang sống động và

phập phồng dưới mắt nàng.

Nàng nói dịu dàng với tấm chân dung, đó không phải là một cơn mê

sảng nhất thời xâm chiếm lấy nàng.

Bởi vì cái cảm giác đó quá tự nhiên, quá thật, quá nhân tính, nên

chúng tôi tin rằng với một linh khí nào đó của người yêu có lẽ đang
phập phồng ở trong hình ảnh của mình.

Nàng nói:
– Kia là chàng lại ở gần bên thiếp nữa... Roland, ôi người tình yêu

dấu của thiếp, nếu như chàng thật sự nghe được lời thiếp, nếu như
chàng có thể nghe tất cả những gì mà con tim của thiếp đã thổ lộ với
chàng kể từ cái ngày chia ly đáng ghê sợ của chúng ta!... Và nếu như
thiếp, thiếp có thể đi vào trong con tim của chàng, để biết được sự xét
đoán của chàng đối với thiếp!... Thiếp chịu nhiều đau khổ, ôi hỡi
Roland của thiếp... Thiếp đã đau khổ đến nỗi thiếp không nghĩ rằng
người ta có thể chịu đau khổ đến như thế mà không chết... Tuy nhiên,
chỉ cần có tấm ảnh của chàng để trước mặt thiếp để cho thiếp cầu mong
được đau khổ nhiều hơn nữa... Cho chàng... Vì chàng...

Nàng không than khóc.
Nàng nói dịu dàng và chầm chậm.
Nàng đã ngồi xuống một chiếc ghế bành, đối diện với tấm chân

dung, và tựa một cánh lên trên tay ghế, đầu gục xuống bàn tay, nàng
đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt đang nhìn lại nàng.

Dandolo đi trở vào.
Ông thấy con gái mình ngồi trước tấm tranh và bước đến gần nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.