ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 105

này đến đầu kia chân trời... rồi ngay sau đó, chàng rơi trở lại trong
trạng thái hôn mê tang tóc của mình.

Thình lình chàng đứng dựng lên, ngẩng cao cổ, đôi mắt lơ láo, đi đến

gần bên cánh cửa. Một tiếng sắt khua động, một tiếng bước chân đi ở
phía sau cánh cửa đó... Rồi nó mở ra... Xuyên qua màn vải mỏng của
chiếc bao, như trong một giấc mơ, Roland thoáng thấy những tên ngục
tốt mang khí giới, những quân sĩ, một người mặc đồ đỏ... Tên đao
phủ!...

– Mi sẵn sàng chưa? Một giọng hỏi.
– Ta đã sẵn sàng! Roland nói. Giọng nói của chàng bị một tiếng gầm

vang giận dữ của giông tố đang cuồng loạn át mất.

Những tên lính gác bao quanh chàng. Gần bên chàng, một giáo sĩ

lẩm bẩm những lời nói mơ hồ. Tên đao phủ đi trước chàng. Một tiếng
sấm rền vang rung chuyển những bức tường đá, dường như sét đã đánh
xuống ngục thất. Roland thấy ở xung quanh mình những gương mặt tái
xanh và vị giáo sĩ vừa làm dấu thánh giá vừa run rẩy.

Roland đã bước qua khỏi ngưỡng cửa gian ngục tối. Sau vài bước

chân, chàng thấy mình ở dưới chân một cầu thang được cả đoàn hộ
tống bắt đầu bước lên, trong khi tiếng gầm thét của cơn giông tố càng
mạnh thêm.

Một sự say sưa gây ra bởi nhiều sự say sưa làm cho chàng lảo đảo:

Sự say sưa của không khí, mặc dù hoàn toàn hôi thối, nhưng không còn
là không khí ở trong ngục tối, sự say sưa của cơn giông tố đang cuồng
loạn... Sự say sưa cuối cùng của cái chết...

Vào lúc đó, trong góc của gian ngục tối mà người ngục tốt cuối cùng

vừa đi ra, phiến đá được giở lên.

Một cái đầu tái nhợt và man rợ hiện ra.
Và Scalabrino, câm lặng vì khủng khiếp, tóc dụng đứng, dán chặt đôi

mắt u buồn nhìn lên cánh cửa mà Roland vừa vượt ngang qua để đi đến
đoạn đầu đài.

Và cánh cửa đó!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.