ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 145

– Thưa đức ông, Scalabrino nói, xin ngài lấy con ngựa của tôi, còn

tôi sẽ đi bộ. Roland lắc đầu biểu lộ sự từ chối đến nỗi Scalabrino ngạc
nhiên, không nói thêm nữa.

Bấy giờ Roland đi bộ, tay cầm cương ngựa, nghiêng mình về phía

trước, đi sâu vào trong đêm tối, gió thổi vù vù điên loạn.

•••

Đến Trévise, Roland nói vài lời với Scalabrino, anh ta vội vã đi mau

về hướng Mestre và thành Venise. Còn về phần chàng, chàng dừng lại
trong một ngôi lữ quán tầm thường, mua quần áo để thay thế những
mảnh tả tơi mà cha chàng đang mặc, đặt một bữa ăn ngon và tự mình lo
cho ông lão ở bàn. Sau bữa ăn, ông lão Candiano nằm ngủ với vẻ thanh
thản và tin tưởng như những đứa trẻ được sự che chở của người mẹ.
Roland để yên cho ông ngủ cho đến chiều. Rồi với vài đồng bạc, chàng
mua một chiếc xe nhỏ, bắt kế con ngựa của mình vào. Chàng để yên
ngựa ở đáy thùng, đưa cha ngồi lên băng, bên cạnh mình, và đi theo
con đường Mestre. Chàng đến nơi thật khuya trong đêm và ghé lại một
ngôi quán nhỏ nghèo nàn nằm đối diện với lữ quán mang tên “Mặt trời
bằng bạc
”.

Ba ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Roland không rời khỏi ông lão Candiano một

phút nào.

Buổi tối ngày thứ ba, một người đàn ông và mộtngười đàn bà đi đến

ngôi quán. Đó là Scalabrino và Juana.

Bấy giờ Roland đi lang thang trong thành phố. Trong một vùng ngoại

ô, gần như ở một thị trấn nhỏ, chàng tìm thấy một ngôi nhà nhỏ, có
vườn bao quanh, đề bảng cho thuê.

Chàng liền đến làm khế ước trả trước sáu tháng tiền. Sau đó chàng đi

tìm cha mình, Juana và dẫn họ đến ngôi nhà vừa thuê. Scalabrino ở lại
quán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.