ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 146

– Juana, Roland nói, em có nhận ra người đàn ông này không? Juana

lắc đầu.

Đó là thân phụ của ta, Roland nói giản dị.
Đức ông Candiano, thủ tướng Venise! Nàng lẩm bẩm.
– Không, Juana! Candiano người mù! Candiano người điên!

Candiano người bị đày! Candiano cha của Roland tên cướp, vừa mới
vượt ngục khỏi những cái giếng ở Venise, và ngày hôm nay đã mơ ước
sẽ làm nhân loại khủng khiếp, cũng tựa như là ngọn lửa trời đã đánh
xuống chiếc Cầu Than thở!...

Juana hồi hộp lắng nghe.
– Juana, chàng nói tiếp giọng dịu dàng, ta giao phó thân phụ ta cho

em. Em hiểu ý ta chưa? Người đàn ông này chịu khổ hình, đã bị đọa
đày, người đàn ông này là kẻ đã bị người ta đâm mù đôi mắt trước mặt
ta, là kẻ đã sống sáu năm trời bằng ăn xin, mà lòng tuyệt vọng đã giết
chết lý trí; người đàn ông này, đó là thân phụ ta... Và ta giao phó ông
cho em... Cho em, Juana, bởi vì em là người duy nhất ở trên đời này mà
ta muốn giao phó, một kho tàng vô giá, đó là tất cả tình yêu của ta và
tất cả lòng thù hận của ta. Em hiểu rõ ý ta chưa, Juana?

Juana vội quỳ xuống và nói:
– Bởi kỷ niệm thiêng liêng của người đàn bà đã gọi tôi là con gái của

bà, tôi sẽ canh giữ đức ông suốt cả ngày đêm, và khi tôi còn sống, sẽ
không có điều gì xảy ra để ngài than khóc nữa, nếu không phải là vui
mừng!

Roland ở đêm cuối cùng gần bên cha.
Đến mờ sáng, chàng ra khỏi gian phòng của cha, nói lời giã từ với

Juana rồi trở về quán, ném mình lên chiếc giường và ngủ yên một giấc
suốt ba giờ liền mới tỉnh dậy.

Rồi chàng cùng với Scalabrino lên ngựa, và tiếp tục đi về Trévise.
Cũng như lần đi qua đầu tiên, lần này chàng lại qua Trévise theo

hướng La Piave.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.