ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 226

– Chừng nào?...
– Ngay hôm nay, và nếu như anh muốn, phân nửa...
– Tôi muốn lắm chớ, bởi những nhũ hoa của Margherita!
– Vậy hãy theo ta!
– Đến đâu?...
– Nhanh lên, anh sẽ thấy!... Hãy ăn mặc sạch sẽ. Ta đưa anh đi cùng

với ta.

Arétin chạy vụt đi. Vài phút sau, ông trở lại đã thay đổi hẳn.
Bấy giờ hai người đi xuống và bước lên ngồi trên chiếc kiệu được

Bembo cẩn thận kéo rèm che kín.

Chẳng bao lâu chiếc kiệu dừng lại trước tòa cung điện quận công.
– Chúng ta sắp gặp ai?
– Thủ tướng!...
– Thủ tướng? Arétin nói.
– Phải, thủ tướng. Việc đó làm anh sợ chăng?
– Tôi!... Tôi chỉ lo sợ có bọn dân nghèo khó... cũng như anh và tôi...

Anh Bembo!

Trong lúc đó, vị Hồng y đi qua một gian phòng rộng lớn đầy những

sĩ quan và những nhà quý tộc – có thể nói là những cận thần. Quả thật,
thủ tướng Foscari đã phô trương những dáng vẻ của một vị hoàng đế.
Là một viên thẩm phán tầm thường, đại diện cho luật pháp của nước
Cộng hòa, ông đã lần lần bao phủ quanh mình bởi nghi lễ và một bộ
máy quyền lực mà ban đầu đã tỏ ra vô hại đối với giới quý tộc hay đa
nghi ở Venise. Một ngày tốt trời, những lớp vỏ quyền hành được bao
bọc bên ngoài sẽ bị bóc đi để lộ ra sự thật, bấy giờ đã quá muộn để
ngăn cản lòng tham vọng của vị thủ tướng: Như vậy lịch sử vĩnh viễn
của nước Cộng hòa sẽ tái diễn, nơi đó nhân dân bị gạt bỏ không được
tham gia vào chính quyền để giải quyết quyền lợi của mình. Chỉ có
nhân dân mới có thể thiết lập nên những chế độ tự do. Trong một nước
Cộng hòa mà không phải chính nhân dân điều khiển cho chính vận
mệnh của mình một cách sáng suốt, luôn luôn đột ngột hiện ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.