ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 237

Nghe giọng nói, Bembo giật mình và nhìn chăm chú người chèo

thuyền đang chèo với vẻ uể oải nhưng mềm mại khéo léo của những
thủy thủ ở Venise.

Có lẽ để yên lòng, ông nằm xuống dưới chiếc lều, tâm hồn được ru

nhẹ bởi sự chuyển động êm ái của chiếc thuyền. Đầu ông nóng hổi.
Ông run run vì sốt ruột. Cuối cùng, không cầm lòng được nữa, sau hai
mươi phút, ông ra lịnh:

– Hãy đưa ta trở về chỗ cũ.
Lúc chiếc du thuyền cặp vào bờ, chín giờ vừa điểm. Trời đã tối.

Những tiếng động ở trong thành phố tắt ngấm. Bến sông vắng vẻ.

– Cuối cùng! Bembo lẩm bẩm.
Ông trả tiền cho người chèo thuyền. Người này thản nhiên cột

thuyền, nhảy lên bờ và biến mất.

– Tại sao, Bembo nghĩ, người đàn ông đó muốn rằng ta có mặt ở đây

vào lúc chín giờ? Làm thế nào ta có thể trải qua hai giờ đồng hồ ngăn
cách ta đến lúc ấy...

•••

Vào lúc chín giờ rưỡi, nàng kỹ nữ Imperia đang trò chuyện cùng

người thư ký của Arétin. Người thư ký kéo nàng đi về một cửa sổ nhìn
ra bến sông.

– Bà hãy xem! Chàng nói vừa chỉ một bóng người đang đi đi lại lại

trên bến.

– Chính là ông ta! Nàng kỹ nữ nói khẽ và rùng mình.
– Phải, ông ta! Ông ta đi lởn vởn xung quanh con gái của bà, tất cả

các buổi tối, và đang chờ đợi lúc thuận tiện...

– Ôi! Ông đã hứa sẽ cứu thoát con gái tôi!...
– Phải!... Nếu như vẫn còn thời giờ!
– Ông muốn nói gì? Imperia lo sợ kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.