ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 245

Roland xem xét kỹ gian ngục tối và mỉm cười như chàng đôi khi

mỉm cười, nụ cười của những kẻ đọa đầy của Dante có thể mỉm cười.

– Thật hoàn toàn, chàng lẩm bẩm. Cánh cửa ở đây, cũng như ở đằng

kia, với những đai sắt giống nhau...Ôi! ta không phải khó khăn lắm để
tái lập lại! Trong năm mươi năm, ta còn thấy lại y như là ta đã trông
thấy, y như là ta đã bao lần cào rách móng tay và làm chảy máu những
ngón tay của ta lên trên đó... Và đây là cửa sổ nhỏ để đủ đưa thức ăn
vào... bánh mì đen và bình nước uống... và đây là chiếc giường bằng
đá, những lát đá, cùng những bức vách đá!... Tất cả đều có đủ!

Chàng rùng mình khi nhớ lại những năm tháng đã trải qua trong các

giếng ở Venise.

Quả thật, gian phòng trong Hắc Động đó, gian ngục tối đó hầu như

không có không khí và hoàn toàn không có ánh sáng, đó là sự tái lập lại
chính xác gian ngục tối mà chàng đã từng bị giam cầm rất lâu!...

Trong lúc đó có sáu người đàn ông đi vào gian ngục tối.
– Hãy cho đưa tên tù nhân đến! Roland nói.
Vài giây sau, hai người đàn ông kè người thứ ba đưa vào. Họ ngồi

lên chiếc giường đá.

Ông được nổi danh với quyển thơ này và được xem như là người cha

của thơ văn Ý.

– Ông muốn gì tôi? một giọng nói khàn khàn gầm vang. – Ông sắp

được biết, Bembo! Một giọng nói trả lời.

– Người thư ký của Arétin! Bembo kinh hoàng lẩm bẩm. Ôi! Ta biết

rõ trước rằng người đàn ông nầy đem đến điều tai họa cho ta!

Và máy móc, ông ta ngước nhìn lên về phía người vừa nói xong,

bước tới một bước, khiến cho ánh sáng ngọn đèn lồng rọi thẳng vào
mặt.

Bembo thét lên một tiếng khủng khiếp và run rẩy cả thân mình.
– Gã! gã!...
– Hãy mở trói cho ông ta, Roland nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.