ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 358

– Tôi biết điều đó, thưa đức ông. Nhưng mà chiếc đầu của Roland và

sinh mạng của ngài hồng y Bembo rất xứng đáng đánh đổi một cấp bậc.
Ngày mai, khi nào người bạn của ngài (ông ta nhấn mạnh trên lời nói
đó) có ở đây trước mặt ngài, các ngài sẽ cùng quyết định xem tôi có
xứng đáng với chức trung úy không.

Foscari đứng lên và Sandrigo cũng bắt chước theo, ngỡ rằng cuộc yết

kiến đã chấm dứt.

– Hãy ở lại, thủ tướng nói.
Sandrigo nghiêng mình, hồi hộp.
Foscari tự tay lục trong một hộc tủ.
Ông lấy ra một mảnh bằng bằng da thuộc mỏng và tự tay viết vào.
Vào lúc ký, ông có một sự do dự cuối cùng. Rồi, bỗng nhiên, ông ký

tên, đặt lên một con dấu và đưa mảnh bằng cho Sandrigo. Gã này thật
sự xúc động, cúi gập mình làm hai.

– Thưa đức ông, tôi đi vào đây chỉ giản dị là một người thương

thuyết, tôi đi ra tận tụy thâm sâu đối với ngài.

– Nhất là ông nên tỏ ra tận tụy cho những quyền lợi của nước Cộng

hòa, Foscari nói vừa lấy lại vai trò của mình. Thế là, ông đã nói là ngày
mai?

– Ngày mai ngài hồng y – giám mục thành Venise sẽ có mặt ở đây và

chính ngài sẽ nói cho ngài biết rằng Roland Candiano là một kẻ địch
thủ dữ dội như thế nào! Còn về bản thân của Roland, trong vòng một
tháng ông ta sẽ nằm trong tay của ngài.

– Tốt! Đi đi, ngài trung úy...
Sandrigo bị rung động bởi một nỗi vui mừng điên cuồng và chạy vụt

ra bên ngoài.

– Bởi trời cao! Ông ta gầm vang khi ông ta ra đến quảng trường

Saint-Marc, cho đến đây ta không nhận ra thiên tư của ta! Nhưng mà ta
sẽ bắt kịp thời gian bị mất!... Bây giờ, Bianca thuộc về ta!

Và ngây ngất, ông ta chạy đến dinh thự của Imperia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.