ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 382

Đây là lần đầu tiên ông siết chặt cái bàn tay mịn màng và thanh nhã,

và đây là cái chết gần kề mới đặt bàn tay này vào trong bàn tay ông!

Một sự im lặng sầu thảm đè nặng lên trên cảnh tượng này.
Thình lình, sự im lặng đó bị gián đoạn bởi vài lời nói rõ ràng do

Léonore thốt ra.

Nàng mê sảng trở lại.
Từ lúc đó, nàng bắt đầu nói dài dòng, lúc thì với cha nàng, lúc thì với

Roland... Altieri run rẩy vì giận dữ. Nàng xin tha thứ, thề thốt rằng tình
yêu của nàng vẫn trong sạch, trung thành, cũng như vào ngày xa xăm
của ánh mắt âu yếm đầu tiên!

Và đột nhiên, nàng ngừng không nói chuyện với Roland.
Chính với ông ta, với Altieri, mà nàng ngỏ lời trong cơn mê sảng.
Nàng buông ra nhiều cái tên... đó là tất cả sự bí mật của cuộc âm

mưu sắp sửa thoát ra từ cửa miệng nàng...

Tái mét, ghê gớm, Altieri quay sang các thị tỳ và thét vang:
– Các người làm gì ở đây, các người kia? Ra ngoài hết! Các người

phá rối phu nhân! Các người là nguyên nhân khiến cho sự mê sảng tăng
lên! Đi ra, ta bảo!...

Những người thị tỳ, kinh khủng bởi cơn hung hăng khó hiểu đó đã đi

ra ngoài rồi, mà ông vẫn còn tiếp tục la om sòm để che lấp những lời
nói của Léonore.

Đến lúc ông thấy còn lại một mình với nàng, ông nhìn xung quanh

mình với một ánh mắt dữ tợn, rồi đi đến xem coi có ai còn đứng lại
trong gian phòng bên cạnh không.

Rồi ông trở lại ngồi bên cạnh Léonore và lơ láo, lắng tai nghe.
Phải! Nàng nói về cuộc âm mưu, nàng nói ra những chi tiết, đích xác

vào mỗi lúc, cái tên của Altieri trở đi trở lại.

Rồi, cũng với sự đột ngột, nàng nín lặng, trĩu xuống trong một sự liệt

nhược. Vào lúc đó, người ta gõ cửa.

– Ai đó? Altieri giật mình gầm vang và rút dao găm ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.