ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 394

– Cha của con!
– Được tha thứ! Dandolo kêu lên trong một tiếng la vui mừng vang

dội khó tả.

– Được khắc phục lại, thưa cha! Léonore đáp với một vẻ tự hào làm

rạng rỡ gương mặt nàng.

•••

Dandolo đã đứng lên.
– Con sẽ không ở lại đây, ông nói với một giọng không run rẩy; ta sẽ

cho đưa con về đàng kia, về ngôi nhà của chúng ta ở đảo Olivolo...
Chính ta sẽ chữa lành bệnh cho con, ta bảo đảm với con, đi, bây giờ ta
tin chắc. Chúng ta sẽ lấy lại cuộc sống thuở xưa, riêng hai người chúng
ta, hoàn trả lại cuộc sống cho nhau... Hãy chờ... Ta đi kêu gọi, ra lệnh...
May mắn thay, không có gì thay đổi ở ngôi nhà chúng ta cả...

Léonore lắc đầu.
– Thưa cha, nàng nói, cha quên rằng Olivolo không còn phải thuộc

về chúng ta...

Dandolo đứng rụng rời.
Ông đã quên lãng việc đó! Ông đã quên lãng Roland! Ông lẩm bẩm:
– Ngôi nhà đã bán!
– Cho một người ngoại quốc! Léonore vội vàng nói.
– Thế thì! Nào đáng kể! Dandolo nói tiếp. Chúng ta sẽ thuê một ngôi

nhà...

– Thưa cha, Léonore cương quyết nói, cha quên rằng một người con

gái của dòng họ Dandolo không bao giờ lìa khỏi ngôi nhà của người
chồng mà mình đã chấp nhận... Cha đừng lo ngại gì cho con cả. Hồi lúc
nãy, con muốn chết. Bây giờ, con cần phải sống... cho cha, thưa cha...
Nếu không phải là cho những người khác. Chắc chắn ngài lãnh chúa
Altieri hiểu rõ tư tưởng của con...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.