ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 428

– Tôi thấy, Bembo nói, một thành phố nguy nga và đường bệ với

những mái vòm, những chóp nhọn phóng khoáng, hàng ngàn con sông
đầy những chiếc du thuyền. Tôi thấy một dân tộc lăng xăng dưới một
bầu trời quang đãng được những đàn chim bồ câu bay ngang qua. Và
tôi tự bảo, thưa đức ông, rằng tất cả những cái đó là của ngài! Tôi tự
bảo rằng nếu như ngày hôm nay ngài là vị thủ tướng của nước Cộng
hòa đó thì ngài sẽ trở thành vị chúa tể chừng nào ngài muốn. Đó là
những gì tôi trông thấy, thưa đức ông!

– Và ta, Foscari nói, đây là những gì ta trông thấy!
Ông ta xoay Bembo một phần tư vòng, ngón tay ông chỉ cái khối đen

ngòm của ngôi thạch mộ nối liền cung điện quận công với ngục thất.

– Chiếc cầu Than Thở! Bembo lẩm bẩm vừa tái xanh.
Cũng với vẻ chậm chạp, thủ tướng đi trở lại ngồi gần bên lò sưởi.
– Ta ít đến gần chiếc cửa sổ đó, bấy giờ ông nói, bởi vì đôi mắt của

ta không thể ngăn được bị lôi cuốn về phía chiếc cầu đáng nguyền rủa
mà biết bao nhiêu vị thủ tướng trước ta đã vượt qua vừa kêu la kinh
hoàng.

– Thưa đức ông...
– Bembo, ta nói với mi rằng máu gọi nợ máu! Rằng đứa con trai của

Candiano lảng vảng xung quanh mình ta!... Ta nói với mi rằng ở trên
đời nầy còn có những chính nghĩa huyền bí và không thể tránh khỏi,
người xử tội đã sắp đến gần.

Bembo bắt đầu cười khẩy:
– Roland Candiano, thưa đức ông, chẳng bao lâu sẽ rơi vào trong tay

chúng ta... Và lúc đó...

– Trong lúc chờ đợi, ông ta được tự do!... Đây này, Bembo, từ mấy

lúc gần đây, ta thấy dường như ta bị lên án. Ta đã bắt gặp ở xung quanh
mình ta, trong ánh mắt của nhiều sĩ quan, những ánh mắt làm cho ta
kinh hãi...

– Thế tại sao ngài không cho bắt những người đàn ông đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.