ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 451

Một ý nghĩ bỗng thoáng qua trong trí ông.
Người đàn bà khóc lóc, và sau khi kể việc bất hạnh của mình, không

tìm ra được lời nói nào khác hơn là ấp úng mãi những tiếng nức nở:

– Xin gia ân, thưa đức ông giám mục!...
– Người đàn bà đáng thương! Tội nghiệp những đứa trẻ! Bembo nói

lớn tiếng.

Và gương mặt ông biểu lộ một vẻ nhân đức.
– Mi hãy thề với ta, ông nói tiếp, rằng chồng mi thật sự không có tội?
– Tôi xin thề, thưa đức ông, tôi xin thề về phần của tôi ở thiên

đường!

– Mi hãy đứng lên, hỡi người đàn bà đau khổ, Bembo nói: Chúa đã

nghe lời cầu nguyện hèn mọn của mi. Chúng ta sống dưới thời một vị
thủ tướng bạn của lòng thương xót. Nói đến Foscari tức là nói đến
Công lý. Hãy đứng lên và đi bình yên. Chồng của mi sẽ trở về ngay
ngày nay.

– Đức ông! Thưa đức ông! Người đàn bà khốn nạn ấp úng, điên

cuồng vì vui mừng.

– Hoan hô! Hoan hô! Đám đông tụ họp la lớn. Hoan hô Foscari!

Hoan hô ngài giám mục!...

Bembo giơ thẳng bàn tay ban phép lành và dân chúng vội vã quỳ

xuống.

– Foscari, ông nghĩ thầm, ta vừa làm việc cho mi!...Dường như dân

chúng dễ dẫn dắt! Một trăm cuộc bắt bớ sẽ chóng quên bởi vì một sự ân
xá đã được được hứa hẹn!... Dân chúng dại dột! Dường như bọn mi rất
xứng đáng với những xiềng xích của chúng ta cột trói!...

Một nụ cười khinh bỉ mỉm trên môi ông.
Rồi ông tiếp tục sự suy tư:
– Foscari là một người nhu nhược khi ông ta tin rằng sự sụp đổ của

ông ta sắp đến. Nhưng ông ta lại trở thành mạnh mẽ, vô địch và ghê
gớm khi ông ta tin vào kết quả những công cuộc của mình. Chính ở
trong tình trạng tinh thần đó mà ông ta dám bắt giam vị giám mục,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.