ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 462

– Vào khi tôi nghĩ đến việc tạo ra lối đi đó để bảo đảm cho một cuộc

tẩu thoát bất ngờ, cách đây có mười năm, tôi không hề nghĩ rằng một
ngày kia nó được dùng cho người con trai của vị thủ tướng đang cai trị
vào lúc đó...

– Là điều chứng tỏ rằng mi, Scalabrino, là một con người có thứ tự

và có phương pháp.

– Úi cha, thưa đức ông, tôi bắt chước theo những con cáo đã làm ở

trong núi, chỉ thế thôi. Chúng nó ẩn núp trong một cái hang, nhưng
chúng nó luôn luôn cẩn thận mở một con đường hậu.

– Thôi chúng ta đi... Và dọc đường, mi kể cho ta nghe việc gì đã xảy

đến cho mi, và bằng cách nào mi đến kịp đúng lúc để chỉ cho ta lối
thoát hiểm của hang thú đó.

•••

Xin cho phép chúng tôi kể thay cho Scalabrino câu chuyện mà chúng

tôi tin là độc giả đang hiếu kỳ chờ đợi nghe cũng như là Roland. Thật
vậy, nếu như gã khổng lồ lương thiện đã gây nên một mối thiện cảm
nào đó, có lẽ chúng ta không quên rằng chúng ta buộc phải để anh ở lại
trong một tình thế hết sức nguy ngập.

Trong lúc ông chủ quán “Mỏ Neo Vàng” và Sandrigo nghiêng mình

lên trên tấm nắp hầm lắng tai nghe tiếng kêu hấp hối cuối cùng của kẻ
khốn nạn bị xô té xuống gian hầm ngập nước, Scalabrino bị nước dần
dần dâng cao xua đuổi anh đi lên ẩn náu trên bực thang cuối cùng.

Ban đầu anh đã quyết định chấm dứt cuộc đời bằng cách tự để cho

mình chìm xuống đáy, và anh đã nhảy xuống nước.

Bấy giờ bản năng sinh tồn đã đột nhiên đưa đến một sự biến đổi

trong tâm trí anh, và anh bắt đầu lội quanh gian hầm.

Nước đã lên cao gần đến trần hầm.
Thành ra, lúc lội dọc theo vách hầm, cuối cùng Scalabrino ở ngang

mực miệng cửa rào sắt do nơi đó nước tràn vào hầm và anh bám chặt
vào những thanh sắt nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.