ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 473

– Con thấy, ông nói, con không nên lo sợ như vậy mỗi khi có tiếng

động nhỏ. Vả lại có cha ở đây, con đừng lo ngại gì cả.

Nàng ra dấu nhẹ, dường như muốn nói rằng nàng tin tưởng nơi ông,

và nhắm mắt lại.

Chiếc du thuyền đã lướt qua nhẹ nhàng và mau lẹ như một con chim

biển, dưới những cửa sổ của dinh thự Altieri; chẳng bao lâu nó ra đến
đầm nước mặn.

Khi nó cặp vào bờ, trời vẫn còn tối.
Roland và Scalabrino vội nhảy lên mình ngựa và đến tảng sáng, họ

đặt chân xuống đất trước ngôi nhà nhỏ ở Mestre.

– Thân phụ ta? Roland hỏi vào lúc Juana đến mở cửa cho chàng.
– Bình an vô sự, thưa đức ông, nhưng mà Bianca...
Roland đi vào. Scalabrino ra dấu cho nàng thiếu nữ hiểu rằng Roland

đã biết rõ việc mất tích của Bianca.

Lúc đi vào, Roland thấy cha ngồi ở trong gian phòng lớn ở tầng trệt,

gần bên một ngọn lửa ấm áp.

Chàng đi đến, âu yếm ôm ông trong hai cánh tay.
– Ai ôm ta như vậy? Người mù hỏi.
– Con, Roland nói với một giọng nghẹn ngào, con...Con trai của cha.
– Con trai của ta?...
– Hỡi ôi! Cha vẫn chưa nhận ra giọng nói của con sao?
Người điên giữ im lặng.
Scalabrino và Juana ngắm nhìn quang cảnh thương tâm đó với một

nỗi xúc động khó tả.

Tuy nhiên ông lão Candiano dùng những bàn tay mà sự già yếu làm

cho run rẩy, tìm cách kéo Roland vào lòng.

Đứa con trai của ông quỳ xuống.
Trong sự chuyển động đó có một sự lo lắng ghê gớm.
– Cha! Cha! Đứa con trai của Candiano kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.