ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 479

Gã khổng lồ ôm chặt Juana vừa gầm vang những lời nguyền rủa điếc

tai.

Đến lượt Roland siết chặt nàng trong đôi cánh tay.
Bấy giờ Juana chậm chạp đi về phía ông lão Candiano.
Nàng quỳ xuống vừa lẩm bẩm:
– Ngài mà con thương yêu, ngài mà thuở xưa người chết được con

tôn kính đã hết lòng thương yêu, xin tha thứ cho con đã xa rời ngài.
Linh hồn của người chết đã gọi con là con gái của bà vừa ban phúc lành
cho con, nếu như còn hiển hiện ở xung quanh mình chúng ta, ắt hiểu rõ
tấm lòng của con và biết rõ những nỗi xâu xé đau đớn mà con đã chịu
khi quyết định...

Có phải chăng là một cử động cố ý?
Có phải chăng sự biểu lộ mơ hồ của một tư tưởng người điên?
Hai cánh tay của ông lão duỗi ra và bàn tay gầy gò đặt lên trên đầu

nàng như cho một lễ ban phép lành.

Bấy giờ, nàng đứng lên và bước đi, vừa ra một cử chỉ cuối cùng từ

giã Roland và Scalabrino.

Một lúc sau, nàng vượt qua ngôi vườn và biến mất trên đường lộ.

Hai người đàn ông đứng yên lặng suốt nhiều phút dài.

Một cử động của ông lão mù nhắc lại sự chú ý của đứa con trai.
Roland quay sang ông.
Vào lúc đó, Scalabrino chỉ ông lão như muốn hỏi chàng quyết định

thế nào.

– Thưa đức ông, anh nói, nếu như ngài muốn, tôi sẽ phụ trách đưa

ngài lão thủ tướng đến Hắc-Động.

Roland lắc đầu.
– Thưa đức ông, Scalabrino nói, anh hiểu lầm ý nghĩa của cử chỉ đó,

tôi xác nhận với ngài rằng thân phụ ngài sẽ được hoàn toàn an toàn ở
Hắc-Động. Việc đã xảy ra trong vụ giải thoát cho Bembo đã khiến cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.