ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 478

– Thế là, em muốn đi đến Venise? Không có gì có thể làm cho em

thay đổi ý kiến?

– Không có gì cả, thưa đức ông... Tôi sẽ đi.
Đôi mắt hiền lành màu nâu của nàng sáng rực một ngọn lửa lạ lùng.
Chắc chắn, vào lúc đó, nàng đang ở trong một trạng thái tâm hồn của

những kẻ tuẫn tiết đầu tiên, thay vì lo sợ khổ hình, lại đi tìm cái chết
với một sự hăng hái hân hoan.

– Nạn nhân đáng thương! Roland lẩm bẩm. Được, chàng nói thêm,

em được tự do, Juana. Nhưng em phải nhớ mãi rằng có hai người anh
trai luôn tưởng nhớ đến em. Và nếu như em cần đến một sự hy sinh,
nếu đến lúc nào đó, em cảm thấy nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong tâm
hồn đau đớn của em, em sẽ nhớ rằng, em có thể tìm nơi nương náu ở
trong tấm lòng ruột thịt của ta...

Cắn chặt hai hàm răng để khỏi bật khóc nức nở, Juana gật đầu ra

dấu.

– Em biết ngôi nhà Dandolo, ở trong đảo Olivolo? Roland nói tiếp.
– Biết...
– Chính ở nơi đó bất cứ giờ nào, ngày cũng như đêm, em có thể đến

tìm chúng ta. Hoặc là ít nữa sẽ luôn luôn có một kẻ nào đó để báo tin
cho chúng ta. Em hiểu rõ không, em gái?

– Vâng, thưa đức ông.
– Tốt... Bây giờ, em muốn đi lúc nào?
– Ngay lập tức.
– Ngay lập tức! Làm sao! Ít nữa hãy để ta chuẩn bị cho em...
– Tôi đã dự trù tất cả, thưa đức ông. Cách đây ba ngày, sau những

cuộc bàn cãi với chính mình, tôi đã quyết định xong kế hoạch. Đã ba
ngày nay, một chiếc xe đợi chờ tôi ở ngôi quán gần đây để chở tôi đến
bờ đầm nước mặn. Tại đó, tôi sẽ đi chiếc du thuyền chở đò công cộng
cho đến Venise. Ôi! Nàng nóng nảy nói thêm, không có một lúc nào để
phí. Có lẽ đã mất quá nhiều thời giờ... Giã từ, đức ông; giã từ,
Scalabrino...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.