ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 546

Viên sĩ quan bất ngờ quay lại, sẵn sàng đối phó. Nhưng giữa lúc

tranh tối tranh sáng, ông nhận ra Juana, và ông ta nhếch một nụ cười
mỉa mai khinh bỉ.

– Nàng ở Venise? Ông hỏi.
– Tôi đến để nói chuyện với chàng, Sandrigo.
– Hãy bước vào, cô bạn thân mến, hãy bước vào.
Nàng có thấy ta sung sướng biết bao về cuộc viếng thăm đột ngột

của nàng.

Với một vẻ lễ độ nhưng đầy xảo quyệt, ông tránh qua. Juana đi vào,

tự nhiên và bình tĩnh. Sandrigo theo sau nàng và từ từ khép cánh cửa
lại.

– Ngồi đi, cô bé Juana, ông nói. Người thiếu nữ đáng thương giật

mình. Trước đây ông ta đã từng quen gọi nàng như thế, trong những
buổi trò chuyện kéo dài của họ. Khi ấy nàng lắng nghe ông kể những
câu chuyện về nghĩa cử của mình, với một sự thán phục và cảm động,
dường như nàng đang nghe một câu chuyện truyền kỳ đẹp đẽ nào đó.

Tuy nhiên, nàng lắc đầu từ chối lời mời.
Tim nàng đập mạnh, và bây giờ nàng đang đứng trước mặt người

nàng yêu, tất cả mọi quyết định của nàng đều tiêu tan.

– Nàng đã từ bỏ cái nghề giữ người già và trẻ con sao? Sandrigo hỏi

với giọng mỉa mai. Ta khen ngợi nàng.

Ta không hiểu tại sao một cô gái đẹp vào lứa tuổi thanh xuân như

nàng, nhan sắc đang độ chín mùi, tựa như một quả lựu nở dưới ánh mặt
trời, lại có thể bằng lòng tự chôn sống cuộc đời mình bên cạnh tên điên
đó. Nàng đã mất trí, cô bé Juana ạ. Nhưng nàng đang ở đây, thế là tốt
rồi. Nàng đến Venise để làm gì?... Nếu như nàng muốn, ta sẽ tìm cho
nàng một chỗ sinh sống... Phải, ta đoán ra ý nghĩ của nàng. Nàng nhìn
nơi ở tầm thường của ta, và nàng tự hỏi xem ta có thể làm được gì...
Nàng đừng tin vẻ bề ngoài. Không lâu, ta sẽ trở thành một nhân vật
quan trọng, ta đã tạo được tất cả mọi quyền hạn, và ta bảo đảm với
nàng rằng, ta sẽ biết cách sử dụng... Nói đi, cô bé Juana. Ta vẫn giữ tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.