ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 594

phòng từ mặt sàn lên đến trần nhà.

Hài lòng, nàng thử mỉm cười như lúc nàng sẽ đi vào các phòng

khách. Đêm nay, nàng cần có một nụ cười đặc biệt, không phải là nụ
cười quyến rũ của tình yêu, nhưng là nụ cười chìm đắm trong tình âu
yếm và sầu muộn.

– Tuyệt diệu, nàng nói nho nhỏ.
Thật đúng.
Imperia, một con người vừa mới tạo ra, với mái tóc chải cao theo

kiểu Hy Lạp, chiếc áo dài giản dị có hình dáng trang nhã, đôi cánh tay
trần, không một món nữ trang. Imperia, với bộ điệu và trang phục, giản
dị, làm nàng trở thành một pho tượng bằng cẩm thạch đẹp. Imperia, với
nụ cười hồn nhiên, ngây thơ dịu dàng và e lệ, đó thật sự là một kiệt tác.

Tự tin ở nơi mình, Imperia đi thẳng đến phòng của đứa con gái.
Nàng ngạc nhiên thấy cánh cửa ở hàng lang hé mở và đi vào. Chiếc

áo dài trắng vẫn còn trải trên chiếc ghế trường kỷ. Trên bàn, cái tráp
dựng nữ trang sáng lòe.

– Chưa mặc quần áo! Imperia nghĩ thầm, tim nàng đập mạnh. Nó sẽ

không đi đến dự.

Nàng chạy đến cánh cửa ở cuối phòng mở ra chỗ ở của những thị tỳ

phục vụ cho Bianca: Cánh cửa đã khóa. Imperia gọi. Những nàng thị tỳ
ở trong phòng đáp lại. Bấy giờ nàng nhận ra chìa khóa cắm ở trong ổ,
và nàng mở ra.

– Bianca ở đâu?
– Tiểu thư ở đó, thưa phu nhân.
– Vậy thì! Nó không còn ở đó nữa.
Imperia thốt ra những lời nói đó với giọng run run vì lo sợ. Sự thật là

tim nàng đang đập phập phồng vì vui mừng. Không còn một sự nghi
ngờ nào trong tâm trí của nàng: Bianca đã bỏ đi.

Những nàng thị tỳ bắt đầu kêu lên với nỗi ngạc nhiên bi đát, họ tìm

mọi cách để chứng minh cho sự vô tội của họ trước sự việc xảy ra.

Nhưng Imperia buộc họ phải im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.