ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 60

Và ông nghĩ rằng cần phải hướng dẫn mối tình đó và sử dụng nó làm
lợi khí cho sự giàu sang của ông.

Hai tháng trôi qua, Léonore đang trong thời kỳ dưỡng bệnh. Một

buổi tối nọ, nàng ngồi dưới tàng cây bách hương lớn trong vườn. Nàng
thích ẩn náu ở đây để có nhiều thời gian mơ mộng.

Nàng không khóc nữa, nàng tự giấu kín trong lòng cái tang vị hôn

phu của mình – đây cũng là cái tang cho tình yêu của nàng! Tuy nhiên
khi người cha đứng trước mặt nàng, với nhiều câu hỏi dồn dập trên
môi, nhưng nàng không có đủ can đảm để bày tỏ cùng ông.

Buổi tối hôm đó, nàng mạnh dạn hỏi:
– Thưa cha, con muốn biết xem “họ” đã ra sao?... Con thấy dường

như việc đó sẽ là một sự khuây khỏa cho con...

– Nói đi, con, ta sẵn sàng trả lời cho con...
– Thân phụ của chàng?
– Đã đi... xa khỏi Venise... Người ta không biết ở đâu...
– Chao ôi! Và thân mẫu của chàng?...
– Cũng biến mất...
– Và chàng?
– Roland Candiano?
Vào lúc đó, mười hai giờ điểm.
– Mười hai giờ đêm!... Giờ mà chàng rời con... giờ mà chàng chạy

đến người đàn bà chàng yêu thương!... Trước sắc mặt tái xanh của
người con, trước ánh mắt sững sờ và cứng rắn, với nỗi thất vọng của
nàng, Dandolo hiểu rằng đã đến phút phải đánh một đòn dứt khoát và
hoàn thành cái kế hoạch của Altieri đã vạch cho ông.

– Đừng nên nghĩ đến người đàn ông đó nữa, conạ!... Ông ta đã rời

khỏi Venise... Ông ta đã đi mà không gặp lại con, kẻ bội bạc... Cũng
không gặp lại nhà quý tộc Altieri, người đã hăng hái bênh vực cho ông
ta trước Hội đồng và cứu mạng sống của ông ta trước hết, kế đó là sự tự
do của ông ta?... Hãy quên đi, con gái của ta! Hãy quên đi người đàn
ông đó và cha mẹ ông ta!Đó là một gia đình bị nguyền rủa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.