ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 622

Sandrigo đã thốt lên một tiếng kinh hoàng giận dữ và tuyệt vọng.

Ông ta xông vào người kỹ nữ, ôm ghì lấy, xô nàng ngã xuống.

– Giết ta đi! Nàng nói trong tiếng cười điên loạn.
– Nó đang ở đâu? Nói đi, khốn nạn, hãy nói đi!
Ông ta siết chặt hai bàn tay và bấu lấy cổ họng nàng.
Đột ngột bản năng sinh tồn bỗng thức tỉnh nơi Imperia.
– Thiếp không biết, nàng nói, thiếp xin thề!
– Và Bembo? Gã lại tra khảo.
– Đường đi Mestre...
– Đường đi Mestre! Ôi! Ta hiểu tất cả!
Ông nhảy một cái đứng lên.
– Đến cảng! Ông ta thét lớn bảo người chèo thuyền, đến cảng! Mau!

Mau!

Ông mở toang ra, xé nát những tấm màn, mặt tái mét vì cơn giận

dữ... Cùng lúc, ông bỗng bật ra tiếng thét kinh hoàng: Người chèo
thuyền đang đứng trước chiếc lều, và do ánh trăng chiếu lên mặt của
người đó, như trong một giấc mơ ghê gớm, ông nhận ra Scalabrino.

Scalabrino còn sống!
Scalabrino trên chiếc du thuyền của Imperia! Scalabrino đã bị xô

xuống chiếc hầm của quán Mỏ Neo Vàng và Sandrigo đã nghe tiếng
rên rỉ hấp hối của anh!

– Ma quỷ! Tên cướp ấp úng, ma quỷ khủng khiếp!
Scalabrino không thốt nên một lời. Trong một cử động chớp nhoáng,

Cánh tay của Scalabrino giơ cao và đâm mạnh xuống. Cây dao găm
cắm sâu vào lồng ngực của tên cướp, và Scalabrino vẫn để nguyên.

Sandrigo ngã ngửa ra sau vào trong lều, không một tiếng than, cúi

gập mình, mắt khép lại và cán dao găm thành hình chữ thập trên ngực
ông.

Imperia đã chứng kiến cảnh tượng ghê gớm đó, nàng lạnh giá vì

khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.