ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 683

Giờ đây, đối với Bianca, ông hiện ra còn đáng ghê sợ hơn là ở trong

khu rừng tối tăm, ông tìm cách xông vào nàng.

– Nàng hãy lắng nghe, Bembo đột nhiên nói tiếp, ta phải rời khỏi

Venise ngay đêm nay. Nhưng trước khi đi, ta quyết định rằng nàng sẽ
phải thuộc về ta... Nàng sẽ thuộc về ta...

Nàng lắc đầu cương quyết và chỉ mũi dao găm bén nhọn của mình.
– Nàng chưa có hiểu, viên Hồng y nói tiếp, nàng sẽ vui lòng thuộc về

ta. Ta yêu thương nàng, ta yêu thương nàng cũng như kẻ điên rồ tồi bại
nhất; và nàng, nàng thù hận ta. Vậy thì, chúng ta sẽ giao hợp trong mối
hận thù và tình yêu đó.

Và vì một ánh mắt uy nghiêm liều lĩnh, một ánh mắt gây cảm hứng,

chan chứa sự ghê tởm và sự can đảm chiếu thẳng lên trên ông, cho nên
ông bị rơi vào một cơn giận dữ điên cuồng. Tiếng nói của ông trở thành
đặc sệt, những cử động của ông trở thành rời rạc, ông ấp úng:

– Mi sẽ thuộc về ta, đứa con gái khốn nạn, mi nghe không... Chính

mi sẽ tự giao phó cho những nụ hôn của ta!

Ông thở hổn hển.
Đôi mắt của ông tỏa ra những ánh chớp.
Ông đứng dậy, và bàn tay băng bó của ông giương thẳng về phía

Bianca bất động, như để chụp lấy nàng.

Ông rên rỉ:
– Hãy nghe đây! Đã khá nhiều sự giả dối, đã khá nhiều sự hung bạo

vô ích và ngu ngốc. Ta yêu thương mi, và mi sẽ yêu thương ta. Ta cho
mi lựa chọn... Mi ở trong đôi cánh tay ta, ngay lập tức, hoặc là mẹ mi bị
giao nộp trong một giờ đồng hồ...

Bianca thốt lên một tiếng kêu thống thiết. Nàng lùi lại cho đến góc

phòng tối nhất. Bembo đứng y tại chỗ ông đang đứng.

Ông gầm vang:
– Lại đây!...
Nàng giấu mình trong một góc phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.