ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 684

– Đứa con gái lương thiện! Bembo nói kháy, nó đành giao nộp mẹ nó

cho gã đao phủ!

Một tiếng kêu thảng thốt, yếu ớt hơn, tuyệt vọng hơn, từ đôi môi của

Bianca buông ra.

Bembo hiểu rằng sự đắc thắng thuộc về ông ta.
Ông đi tới hai bước.
– Ôi hỡi mẹ! Bianca kêu lớn vừa ngước lên nhìn Bembo với đôi mắt

hớn hở một sự thanh thản lạ lùng, ôi hỡi mẹ, hai người chúng ta sẽ
cùng chết, bởi vì chỉ có cái chết là nơi nương náu cuối cùng của chúng
ta...

Đồng thời nàng giơ cao cánh tay và đâm mạnh lưỡi dao vào ngực.

Máu vọt ra xối xả.

Ban đầu nàng té quỵ trên gối, rồi ngã ngửa ra sau.
Bembo đã thốt lên một tiếng thét man rợ.
Ông nhào tới nàng thiếu nữ, quỳ xuống, đưa hai bàn tay run rẩy, đỡ

chiếc đầu đã tái mét lên.

Bianca mở đôi mắt một lúc, và cũng cái ánh mắt thanh thản khó tả đó

hướng đến Bembo, cái ánh mắt trinh bạch và nhút nhát, nhưng chan
chứa một sự tin tưởng sâu xa. Dường như, trong sự ra đi vĩnh viễn của
nàng có những sự huyền bí, cuối cùng nàng đã tìm ra nơi nương náu bất
khả xâm phạm.

– Mi sẽ không chết, Bembo rên rỉ, ta không muốn cho mi chết...
Đôi môi của thiếu nữ động đậy yếu ớt.
Bembo, lơ láo, gần như điên cuồng, cúi xuống để tiếp nhận lời trăn

trối cuối cùng của người hấp hối – và ông nghe:

– Giã biệt, mẹ... Giã biệt, Roland...
Với một tiếng rên rỉ dữ dội, Bembo bật mình ra phía sau và buông

chiếc đầu rớt xuống đập lên sàn nhà kêu lên một tiếng bịch.

Ông ngồi yên, chồm hổm, bàn tay che mắt và đến lúc ông nhìn lại,

ông thấy rằng Bianca đã chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.