ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 688

Bianca.

Roland đang rượt theo ông, việc đó hiển nhiên đối với ông.
Chỉ có điều, Roland có tìm ra được dấu vết của ông không?
Đến đây, Bembo bắt đầu yên lòng.
– Nước Ý rộng lớn. Làm thế nào ông ta lại nghĩ rằng ta ẩn náu ở

Rome hơn là ở nơi khác? Và rồi, dù cho ông ta biết rằng ở lại Rome,
ông ta sẽ có lợi ích gì để theo ta? Ông ta muốn gì? Tống khứ ta tại vì ta
làm trở ngại cho ông ta ở Venise. Vậy thì! Ta đã ngưng không làm ngăn
trở bước đường của ông ta nữa, bởi vì ta đã bỏ đi! Và rồi còn nữa, dù
cho ông ta có rượt theo ta để báo thù, Rome không phải là Venise. Ở tại
đó, ta sẽ cực kỳ hùng mạnh. Ở tại đó, chính đức giáo hoàng phải che
chở cho ta...

Vừa lý luận như thế, ông vừa hy vọng sẽ vứt bỏ được cái cảm giác

khủng khiếp đã thúc giục ông bỏ chạy. Nhưng ông không đạt được, dù
cho ông nói thế nào, ông cũng tự cảm thấy rằng Roland sẽ không tha.

– Ta cứ chạy trốn!
Ông đi trong đêm tối như một người điên dại, tai lắng nghe động

tịnh, đôi mắt mở thật to để nhìn xuyên qua đêm tối, giật mình khi trông
thấy một bụi rậm, ông nép mình sát đất khi có một cành cây gãy răng
rắc ở phía sau ông...

Ông siết chặt báng súng ngắn mà ông để sẵn trong chiếc du thuyền

vào buổi sáng và ông vừa giắt vào thắt lưng. Trùm kín trong chiếc áo
khoác, đôi giày ống đập vang lên mặt đất, ông chạy, ông nhảy, lúc thì
xông tới trước, lúc thì đứng lại, mắt dáo dác, tai lắng nghe...

– Ta cứ chạy trốn!...
Sau hai giờ đi bộ, ông đột ngột rẽ trái và bắt gặp con đường đi

Padoue, đó là con đường xấu, bị những vết bánh xe đào sâu chứa đầy
nước mưa, và chỉ được nhận ra do những cây trắc bá mọc hai bên lề
đường.

Trời đã sáng khi viên Hồng y đi vào trong Padoue.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.