ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 175

Sau sự việc này, Giang Thanh tỏ ra thân mật với tôi hơn trước nhiều. Bà

thường mời tôi đến để chuyện trò và pha trà mời tôi.

Bà bắt chước cách nói chuyện của Mao, thoải mái và không nặng nề. Bà

động viên tôi nói thẳng và cố tìm hiểu nhưng suy nghĩ của tôi, mà không
đánh giá một suy nghĩ nào. Giang Thanh có thể bắt chước giống hệt chồng
bà, vì bà đã từng là diễn viên, nhưng thực ra lại không phải là tác phong của
ông. Vì bà đại diện cho quan điểm của Mao, nên khi nói chuyện tôi cần
phải thận trọng. Tôi không hề nghĩ rằng, một lời nhận xét vô tư nhất về một
cuốn tiểu thuyết hay một bài thơ, mười năm sau lại có thể trở thành nguy cơ
đe dọa cuộc sống. Nhưng lúc đó tôi đã có linh cảm như vậy và trước mặt
Giang Thanh tôi luôn luôn đề phòng.

Đầu mùa hè năm 1956, chúng tôi vẫn còn ở Quảng Châu. Người y tá của

Giang Thanh cho tôi hay, vợ của Chủ tịch muốn gặp tôi. Cô ta nói: Đồng
chí ấy có tin mừng cho đồng chí.

Khi tôi bước vào phòng, thì Giang Thanh đang ngắm nghía những tấm

ảnh. Bà là người chụp ảnh nghiệp dư rất cừ. Bà đặt những tấm ảnh sang một
bên và lên tiếng:

- Bác sỹ này, tôi nghe thấy đồng chí ra mồ hôi khá nhiều.

Tôi lúng túng. Tôi thiếu quần áo hợp với khí hậu nhiệt đới ở Quảng

Châu. Mặc dù khi làm việc tôi đã phải cởi áo ra, nhưng vì ở đây không có
máy điều hòa nhiệt độ và quần của tôi may bằng vải dày, nên suốt ngày tôi
vã mồ hôi.

Tôi đáp:
- Tôi không mang theo quần áo mùa hè.

Giang Thanh chỉ vào những xấp vải trên một cái bàn:
- Đồng chí hãy lấy một tấm vải để thợ may cho một bộ quần áo khác.

Quần áo của đồng chí dày quá.

Tôi đang chần chừ thì cô y tá giật tay áo tôi, ra hiệu tôi nên nhận món

quà của Giang Thanh. Nhưng tôi lại chối từ, vì tôi không muốn mang tiếng
là đã nhận quà của vợ Chủ tịch đảng. Nhưng Giang Thanh vẫn không chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.