ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 215

Giang Thanh lờ mờ nhận ra là có điều gì không ổn, thế nhưng bà vẫn

không hay biết tí gì về bệnh tình của mình. Mao muốn các bác sĩ sẽ nói
chuyện với bà. Ông mời tất cả chúng tôi tới dùng cơm.

Khi biết được sự thật. Giang Thanh rất bồn chồn, cho tới khi các bác sĩ

nhiều lần khẳng định với bà rằng việc chữa bệnh bàng phương pháp chiếu
xạ này sẽ làm bà khỏi hẳn thì lúc đó mới yên tâm. Vài ngày sau. bà bay
sang Liên Xô. Lúc đó là đầu tháng 11. Bây giờ tôi phải tích cực hơn. Có hai
khóa học bổ túc mà tôi quan tâm: tôi có thể học ngành y khoa phục vụ chu
vùng nhiệt đới ở Anh hoặc học tiếp ngành thần kinh học ở bệnh viện Bắc
Kinh.

Tại đó, tôi sẽ học một khóa do nhà thần kinh học nổi tiếng nhất Liên Xô

Ruschinski dạy. Lúc đó ông đang làm việc tại Trung Quốc. Những bác sĩ
trưởng khoa thần kinh có tiếng nhất ở trong nước đều tham dự khóa học
này. Sau khóa học đó, bệnh viện Bắc Kinh muốn thành lập một viện nghiên
cứu về thần kinh.

Tôi báo cho Mao biết cả hai khả năng học bổ túc thêm này. Mao hỏi:
- Thế có nghĩa là đồng chí muốn đi chứ gì?

Tôi đáp:
- Vâng, nếu đồng chí cho phép.
Ông hỏi với vẻ tư lự:

- Y học nhiệt đới à? Cái đó chẳng liên quan gì tới tôi.
Qua những lời nói này của Mao, tôi cảm nhận được rằng, Mao cho việc

tôi đi chỉ là tạm thời. Ông muốn tôi sẽ quay lại.

- Nếu thực sự đồng chí muốn đi, đồng chí hãy học ngay ở Bắc Kinh. Sau

này đồng chí có thể giúp tôi được tốt hơn nữa.

Bởi vì Mao ca cẩm nhiều nhất về chứng suy nhược thần kinh của ông,

nên việc học bồ túc thần kinh học sẽ thực sự giúp tôi điều trị cho Mao.

- Nếu Chủ tịch đồng ý, tôi sẽ thu xếp việc này với Bộ y tế. Tôi vẫn nuôi ý

định từ bỏ nhóm Một, tuy nhiên tôi phải làm từng bước một. Bộ y tế có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.