ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 237

Chương 22

Giang Thanh đã trở thành cả một vấn đề. Tháng tư trước lúc Mao triệu

tôi về ít lâu thì bà từ Liên Xô trở về. Bà ở lại Thanh Đảo với chúng tôi.

Việc điều trị bằng tia Cobalt đã thành công, nhưng từ khi bà bị căn bệnh

ung thư này, càng ngày bà càng bẳn tính. Chưa đầy hai ngày sau. bà đã đuổi
ban tham mưu của Mao ra khỏi lâu đài, vì bà không chịu nổi sụ ồn ào do
chúng tôi gây ra. Ngay cả tiếng nước trong cầu tiêu chảy róc rách cũng làm
bà khó chịu. Bà chất vấn: ở đây ai cần nghỉ ngơi, các đồng chí hay tôi?

Bà vẫn được hai bác sĩ phụ khoa chăm sóc. Tuy nhiên, từ cuối năm 1956

khi Hứa Đạo đi khỏi bà không còn bác sĩ nội khoa nào chăm sóc bà nữa và
vì thế bà cần đến tôi.

- Thỉnh thoảng tôi mới cần đến đồng chí. Khi nào đồng chí không có ở

đây, y tá của tôi có thể gọi điện cho đồng chí để xin đơn thuốc và chỉ dẫn.

Tôi đành phải chấp nhận đề nghị của bà.
Chẳng bao lâu sau sự thỏa thuận này của chúng tôi đã gây ra bao phiền

toái. Vài ngày sau khi chúng tôi bị đuổi ra khỏi lâu đài thì cô y tá của Giang
Thanh gọi điện cho tôi. Lúc đó vào khoảng 23 giờ. Trời mưa như trút.
nhưng Giang Thanh vẫn muốn gặp tôi ngay. Qua điện thoại tôi được biết
mạch của bà vẫn bình thường và bà không sốt. Tôi khuyên bà nên dùng
thuốc chống ngạt mũi và hứa sáng hôm sau tôi sẽ đến chỗ bà ngay lập tức.
Tôi không có ô tô và cũng chẳng muốn đội mưa chỉ vì cái mũi ngạt của
Giang Thanh.

Vài phút sau chuông điện thoại lại reo. Giang Thanh tức tối và bảo cô y

tá nói lại với tôi rằng một bác sĩ chẳng ngó ngàng gì đến bệnh nhân mà kê
đơn, thì thật là vô trách nhiệm.

Tôi cũng bực mình. Lúc này đã khuya và Giang Thanh cũng biết rằng

trời mưa rất to. Bệnh của bà chẳng có gì hơn là ngạt mũi sơ sơ, còn cách cư
xử của bà chứng tỏ bà chẳng coi tôi ra gì. Tôi bảo có y tá:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.