ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 300

cơ cực như tôi tưởng. Thế mà ông khuyến khích tôi và những người khác
nên có những cuộc điều tra xã hội như vậy. mỗi khi chung tôi có dịp.

Trong khi đang nói về việc phải tôi đi thanh tra công xã nhân dân, mắt

của ông đã nhắm lại. Những lời nói của ông nhỏ dần và gần như không thể
nghe thấy được nữa. Ngay trước bữa ăn, ông đã uống thuốc ngủ. Ông nảy ra
ý nghĩ kiểm tra công xã nhân dân khi các viên thuốc đã phát huy tác dụng,
đưa ông vào trạng thái mơ màng với giọng nói khoái cảm. Tôi không rõ, đề
nghị của ông là nghiêm túc, hay đó chỉ là cơn mộng với công hiệu của
những viên thuốc.

Tôi đáp: Tôi sẽ bàn với những người khác. Trong vòng từ hai đến ba

ngày, chúng tôi có thể lên đường.

Khi tỉnh dậy được một lúc. Ông nói to:
- Chẳng có gì phải bàn nữa. Đồng chí bảo với họ, hôm nay họ phải chuẩn

bị xong và ngày mai lên đường ngay.

Rồi Chủ tịch lại thiếp đi. Lúc đó là 8 giờ sáng. Lập tức tôi thông báo cho

Diệp Tử Long về nhiệm vụ mới nhất mà Mao vừa giao cho.

Một tháng ở nông thôn – một chuyến chu du không có Mao và chỉ đi

bằng xe lửa loại thường, phải ngủ trong những nhà trọ bình dân và ăn
những thức ăn có chất lượng thấp của nông dân. Tất cả những điều đó khác
hẳn với một nhiệm vụ dễ chịu như Diệp Tử Long tưởng bở. Ông chẳng
thèm quan tâm đến chính trị. Chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội hay chủ
nghĩa tư bản đối với ông cũng như nhau, nếu như cuộc sống xa hoa của ông
không bị ảnh hưởng.

Ông nói: Đồng chí báo cho Hoàng Thụ Trạch biết. Sau đó chúng ta sẽ

gặp nhau và bàn về việc này. Nhưng ngày mai chúng ta chưa thể đi được.
Tôi phải cần vài ngày

Lời nói của ông làm tôi bực mình. Chúng tôi không được phép lần chần.

Tôi cự lại:

- Chủ tịch ra lệnh cho chúng ta ngày mai phải đi. Chúng ta không được

cưỡng lại chỉ thị của Chủ tịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.