ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 311

Mao vẫn chưa quyết định và ông thực sự muốn nghe ý kiến từ các nhân

viên của ông trước khi ông áp dụng cơ chế này. Nhưng chẳng ai muốn
chuốc lấy cho mình nguy cơ bị coi là phần tử chống đối. Còn đối với tôi
việc này là sự sống còn của gia đình tôi. Tôi phải nói chuyện với Mao. Lúc
tôi vào phòng Mao, ông đang nằm trên giường đọc sách.

- Có gì mới không?

- Chúng tôi đã trao đổi về cơ chế bao cấp.
- Có sáng kiến nào hay không?
Tôi trình bày với Mao những khó khăn mà tôi và gia đình đông đúc đang

trông chờ vào trợ cấp của tôi sẽ gặp phải, nếu tôi không được hưởng lương.

Mao cho rằng ở thành phố người ta cũng có thể thành lập công xã nhân

dân. Dân thành thị, thậm chí cả thanh niên, cụ già và những người không có
việc làm cũng có thể được công xã bao cấp. Trẻ em sẽ được gửi vào các nhà
trẻ công cộng. Đó là con đường dẫn tới chủ nghĩa cộng sản. Ông hỏi:

- Như vậy, tất cả những vấn đề của đồng chí đã được giải quyết rồi chứ?
Tôi đáp rằng, những họ hàng gìa cả của tôi không được khỏe lắm và họ

không thể làm việc ở công xã nhân dân, họ sẽ rất tự hào nếu họ được làm
việc và họ không muốn trở thành những người sống lạc lõng giữa những
người lao động. Hơn nữa nếu công xã phải bao cấp cho họ và các con tôi,
thì chắc chắn những chi phí mà nhà nước phải gánh chịu sẽ nhiều hơn
lương của tôi.

Mao thừa nhận điều đó:
- Trước khi quyết, chúng ta phải tính kỹ xem lực lượng lao động trong

một công xã ở thành thị là bao nhiêu và công xã có thể giúp đỡ những
người không có khả năng lao động hay không. Nếu đúng là có nhiều người
già và trẻ em, thì thật là khó đối với chúng ta.

Ông sẵn sàng chờ đợi, nếu chưa đến lúc.

Tiểu Chương, một người trong đám vệ sĩ đã nghe lỏm được câu chuyện

giữa hai chúng tôi và khi tôi rời khỏi phòng của Mao, anh ta ra hiệu tỏ vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.