ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 385

Mao chỉ làm một sự nhượng bộ duy nhất đối với nạn đói: ông ngừng ăn

thịt. Ông nói:

- Mọi người bị đói. Trong hoàn cảnh này tôi không thể ăn thịt được.

Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai sợ rằng việc này làm hại sức khỏe Mao, và

khuyên tôi tác động đến lãnh tụ.

Khi một tỉnh đông bắc gửi biếu các nhà lãnh đạo cao cấp đất nước thịt hổ

và nai, tôi khuyên Mao nên ăn. Ông từ chối.

- Đem cho bếp ăn tập thể – ông ra lệnh.

- Liệu chúng tôi để lại cho Chủ tịch một ít được không? – tôi hỏi.
- Giờ đây tôi không ăn thịt – Mao đáp – Cứ chờ sau.
Nạn nhân, dĩ nhiên, là chẳng có biểu hiện gì của đói cả. Chỉ có ai đó ở

Trung Nam Hải mới được ăn tốt hơn, vì rằng Mao chia xẻ phần thịt hổ và
nai. Nhưng điệu bộ này của Chủ tịch thì làm vui mừng ở những ai biết điều
này.

Chúng tôi, thậm chí cả trong số những cán bộ nuông chiều hư hỏng

Trung Nam Hải cũng được hưởng đặc quyền của nhóm Một. Họ biết những
chuyến đi riêng của chúng tôi và biết thu xếp cho chúng tôi kiểu tốt nhất:
chúng tôi ăn không mất tiền và không bao giờ phải trả tiền đồ uống. Họ có
thể nhìn thấy chúng tôi có đồng hộ chính hiệu và máy ảnh tịch thu từ bọn
gián điệp Đài Loan và được bán cho những người phục vụ quanh Mao. Họ
biết rằng chúng tôi có quyền dùng các đồ xa xỉ, khá sang trọng – quần áo
nhung, lụa, giầy da, là những thứ chẳng có người thường nào mua được. Và
điều mà chúng tôi tiếp tục giầu lên được thậm chí trong thời kỳ nạn đói, chỉ
làm xa cách chúng tôi với các đồng chí khác.

Để tăng quyền lực nhóm Một, Uông Đông Hưng tấn công vào đặc quyền

đặc lợi này. Uông chĩa mũi dùi vào Lý Ẩm Kiều.

- Diệp Tử Long và tôi ngang hàng nhau, và Diệp làm việc cho Chủ tịch

lâu hơn tôi – Uông giải thích – Nếu tôi phát biểu chống ông ta, ông ta sẽ bị
nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.