ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 466

thêm. Tôi khuyên ông uống một vài viên tetracyline. Tôi lại nhắc ông đừng
động chạm vào chỗ này nữa.

Tuy nhiên tôi cực kỳ bối rối. Mao nói thêm với tôi là theo yêu cầu của

ông, Trương Ngọc Phượng đã gãi các mụn. Tôi không dám tin là người ta
sẽ lại không động chạm thêm vết thương nữa, và lo rằng nhiễm trùng có thể
phát ra. Tôi gọi Thạch Thụ Hán, giám đốc cục sức khỏe trung ương. Thạch
cũng lo lắng và ngay lập tức cũng thông báo việc xảy ra cho Chu Ân Lai.
Chu thậm chí muốn cử bác sĩ khác giúp tôi chữa Chủ tịch.

Một bác sĩ khác từ quan điểm y học thấy chẳng cần thiết,nhưng Uông

Đông Hưng chửi tôi là cứng nhắc và khờ khạo. Anh bảo Chủ tịch đừng gãi
mụn, nhưng ông đã gãi nó. Mao có thể lại phớt lờ anh. Hãy bảo các bác sĩ
khác đến đây. Họ chia xẻ trách nhiệm với anh. Nếu một cái gì đó xảy ra
không như thế, các anh có thể che chở cho nhau. Chắc chắn một người
không tự bảo vệ được đâu. Hãy tin tôi, đây không phải thuần tuý là vấn đề y
học đâu.

Tôi buộc phải đồng ý. Tôi thông báo cho Mao rằng Bắc Kinh muốn cử

thêm một bác sĩ để chạy chữa ông ta. Ông không phản đối Cơ Túc Hoa,
đang lãnh đạo bệnh viện Bắc Kinh đến.

Bác sĩ Cơ Túc Hoa tức tốc bay tới và ngay trong chặng dừng chân đầu

tiên đã được đưa lên đoàn tàu hỏa.

Lúc này thì sức khỏe Mao xấu đi. Nhọt đã nổi lên đầu mụn bằng hạt điều

Hy lạp, có năm hoặc sáu chỗ có mủ. Chân nhọt sưng to bằng quả đào nhỏ.
hạch ở nách trái to lên.

Cơ Túc Hoa lo sợ. Trước đó ông chưa gặp Mao bao giờ. Mao theo thói

quen vẫn hỏi đùa họ. Mao mời bác sĩ ngồi bên cạnh và hỏi tên tuổi và quê
quán.

Bác sĩ có cái họ hiếm, và Mao tò mò, muốn biết bác sĩ có quan hệ họ

hàng với nhà văn và nhà sử học nhà Tần – Cơ Lương Thi. Bác sĩ Cơ không
biết điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.