ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 518

ra khỏi từ nhóm Một. Ông ta muốn quay lại, nhưng không thể, chừng nào
Mao chưa yêu cầu ông.

Tuy nhiên Uông hứa đến nhà khách Vương Trung để chia tay, khi kết

thúc cuộc họp.

Chẳng bao lâu, tôi cũng bắt đầu trách mình về cuộc gặp ở khách sạn Chi

Linh. Chu Ân Lai khá là bực tức. Không loại trừ rằng từ cuộc gặp trước đó
với Khang Sinh và Trần Bá Đạt.

Để phòng xa, tôi quyết định kể cho Mao biết tất cả. Nếu Mao về cuộc

gặp gỡ của tôi từ một người khác thì ông ta có thể nghĩ tôi hoạt động sau
lưng ông.

- Họ làm cái gì ở đó? – Mao ngạc nhiên. Nụ cười yếu ớt chạy quanh môi

ông, khi tôi nói rằng gặp với Uông Đông Hưng – Tôi chẳng thấy trong cuộc
gặp của đồng chí có cái gì đáng để ý cả – Mao động viên tôi.

Sự lo xa cảnh giác của tôi sau này đã cứu mạng sống của tôi. Cuối năm

1966, khi tiểu nhóm Cách mạng văn hoá đã mở rộng mục đích, nằm vào
tầm đạn của Uông Đông Hưng, đã âm mưu kéo cả tôi vào. Trong khi mỗi
một cuộc gặp đề được coi là một âm mưu, mỗi người bạn, mỗi người quen,
và mỗi đồng nghiệp của người bị buộc tội đều bị đặt dưới sự nghi ngờ. Tay
bảo vệ nhớ là thấy tôi ở khách sạn Chí Linh. Anh ta viết cho Khang Sinh
điều này, khẳng định rằng tôi cùng với Uông Đông Hưng và Chu Ân Lai
tham gia vào một âm mưu gì đấy và ở khách sạn và tôi chuyển cho họ tin
tức bí mật. Khang Sinh viết một bức thư cho Chủ tịch. Mao đưa lại thư cho
tôi và yêu cầu chuyển Uông Đông Hưng cất giữ.

- Anh đã nói với tôi về cuộc viếng thăm này – Mao nói, bảo vệ cả tôi và

Uông Đông Hưng. Vụ việc bị chôn luôn.

Thường vụ Bộ chính trị mở rộng lại họp ngày 24 tháng 4 năm 1966. Mao

đưa ra thảo luận một tài liệu mới, đề án của nó do Trần Bá Đạt thảo ra. Đó
là Chỉ thị của Ban chấp hành đảng cộng sản Trung Quốc, được Mao chấp
bút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.