ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 596

quản cấp tính, không có gì nghiên trọng. Một vài mũi tiêm kháng sinh, và
ông sẽ khỏe ngay.

Khi nghe chẩn đoán này, Mao bắt đầu đập nắm tay vào ngực.

- Lâm Bưu muốn tôi thối phổi – Mao kêu lên – Anh chỉ những bức phim

X-quang này cho bác sĩ của ông ta, chúng ta hãy xem họ hát bây giờ đây.
Họ là những người khôi hài, ba chàng trai ấy mà. Một người khám tôi,
không tốt ra lời nào. Người thứ hai không mở miệng, nhưng cũng chẳng
khám tôi. Còn người nữa lẩn sau mặt nạ và không nói với tôi, và thậm chí
không động vào tôi. Nếu tất cả bọn họ vẫn còn nghĩ rằng đây là sưng phổi,
tôi sẽ cấm tiêm. Và anh hãy xem liệu tôi có chết không.

Tôi nói chuyện với cả ba bác sĩ này, giải thích cho họ rằng vì sao chúng

tôi giấu Mao bệnh sưng phổi. Chủ yếu để Mao nhận điều trị thích hợp.

Họ đồng ý, nhưng giám đốc bệnh viện Trung Nam Hải không hài lòng.

Chúng tôi không có khái niệm về những gì xảy ra ở Lư Sơn – ông nói –
Làm sao mà chúng tôi biết chính trị và sức khỏe của Chủ tịch lại lẫn lộn vào
nhau đến thế? Chúng tôi đã làm tất cả như thủ tướng Chu Ân Lai khuyên.

Mao vui mừng, biết rằng các bác sĩ giờ đây cho bệnh của nó chỉ là viêm

phế quản. Mao cám ơn tôi và mời tôi ăn trưa, dường như tôi là khách danh
dự.

Chuỗi ngày bác sĩ chân đất kết thúc. Mao không muốn tôi quay về Hắc

Long Giang.

- ở đây có thể một cái gì đó xảy ra, và tôi muốn anh ở đây với tôi – ông

nói.

Một tuần sau Uông Đông Hưng thu xếp cho cả Lý Liên quay về ở Bắc

Kinh. Gia đình của cuối cùng đoàn tụ.

Đến ngày 18 tháng 12 năn 1970 sức khỏe Mao xấu đi đến mức ông

không thể gặp nhà báo Mỹ Edward Snow, người lần đầu tiên phỏng vấn
Chủ tịch từ năm 1936.

Sau cuộc nói chuyện này, nhà báo xuất bản một truyện bán rất chạy Ngôi

sao đỏ trên Trung Quốc và trở thành người bạn của Trung Quốc những năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.