ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 637

Chương 82

Đánh giá tiến triển sức khỏe của Mao tốt lên hoá ra là lầm.

Khi bệnh phù biến mất, nhận thấy rõ là ông gày đi. Thân hình ông trông

thảm hại. Bụng ông vốn to, thì giờ đây tọp đi, da ông nhăn nheo. Khuôn
mặt tròn của ông tóp lại. Cơ tay, đặc biệt là tay phải teo hẳn đi, bắp chân
nhão ra và mỏng đi.

Mao tin rằng, bằng cách tập thể dục sẽ hồi phục sức khỏe của mình,

nhưng ông quá yếu để có thể chịu được các bài tập cần thiết. Ông chỉ có thể
di lại chậm chạp, đúng ra phải có người đỡ. Tôi để ý là đôi khi ông không
thể làm chủ được nước bọt và nó chảy dài xuống cằm ông.

Ông bắt đầu phàn nàn về thị lực. Thiếu kính ông không thể đọc được.

Nhưng cái mà tôi lo ngại hơn cả lại là sự teo cơ và cơn run rảy tự phát. Tôi
sợ rằng một chứng bệnh mới được phát triển. Tôi muốn mời một bác sĩ thần
kinh và một bác sĩ mắt. Mao chần chừ lâu, nhưng cuối cùng đồng ý để bác
sĩ mắt tới. Việc khám tiến hành trong phòng làm việc của ông.

Theo yêu cầu của chúng tôi, bác sĩ Trương Tiểu Lâu giám đốc bệnh viện

Bắc Kinh Đồng Nhân đến.

Bác sĩ Trương rất căng thẳng. Giống như mọi người, lần đầu tiên gặp

Mao, sợ rằng khó gần ông. Chủ tịch tiếp ông bác sĩ với cách đùa thông
thường của mình, hỏi các chữ cái trong tên của bác sĩ. Tiểu Thiết có nghĩa
là xây dựng nhỏ, và Mao hứa rằng nếu bác sĩ điều trị tốt cho ông, thì bệnh
viện Đồng Nhân sẽ nhận được toà nhà mới, to hơn.

Bác sĩ Trương khám xét đúng theo bài bản. Bác sĩ phát hiện vết đục nhỏ

trong con ngươi mắt phải và cho là đục thuỷ tinh thể. Nhưng để làm sáng tỏ
hoàn toàn cần phải có khám bằng thiết bị phức tạp, ông nói với Mao.

Mao mất kiên nhẫn.
- Cái này mất khá nhiều thời gian – Mao phàn nàn. Ông không muốn có

thêm cuộc khám mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.