ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 19

Tiếp Tục Hành Thiền

Đoạn kinh để quán về tứ vật dụng (y phục, thức ăn, chỗ ở, và thuốc

men) là một đề mục thiền quán hữu ích, nhưng chúng ta chưa bao giờ
thực sự mang nó ra áp dụng. Chúng ta học thuộc lòng kinh này, không
phải để giết thời gian hoặc để thỉnh thoảng chúng ta có thể nói về nó, mà
là để ta quán tưởng về các vật dụng này, thật sự hiểu chúng với tâm
chánh niệm tỉnh giác. Nếu ta thật sự ngồi xuống để quán chiếu dựa theo
đoạn kinh này, tâm chúng ta sẽ ít bị các tư tưởng bất thiện khuynh đảo.
Nhưng rất hiếm người chịu đem điều này ra thực hành liên tục. Đa phần
là do chúng ta không quan tâm. Chúng ta không thích quán tưởng về
những điều như thế. Nhưng lại thích nghĩ xem món này ăn ngon hay
không. Nếu không ngon, thì làm sao sửa lại cho ngon. Đó là những thứ ta
thích nghĩ đến.

Hãy cố gắng quán về sự ô nhiễm trong thực phẩm và về vật chất nói

chung, để thấy rằng chúng thật sự không có một thực thể hay bản ngã
nào. Thân vật chất này không có thực thể nào, tất cả sẽ thối rữa, tan rã.
Thân này giống như một nhà vệ sinh trên hầm chứa phân. Chúng ta có
thể trang hoàng cho nhà vệ sinh thật đẹp, thật thơm tho, nhưng bên trong
đầy ẫy những thứ dơ bẩn, đáng kinh tởm nhất. Bất cứ khi nào chúng ta
thải ra thứ gì, chúng ta cũng tự thấy gớm ghiếc; nhưng ta có gớm ghiếc,
nó cũng ở bên trong ta, trong ruột ta –phân hủy, đầy dẫy giun sán và hôi
thối. Chỉ có một lớp da mỏng che đậy nó, vậy mà ta cũng lụy vì nó, bám
chặt vào nó. Chúng ta không nhìn thấy sự phân hủy không dừng của thân
này, dầu nó thải ra bao chất bẩn, bao mùi hôi thối.

Lý do chúng ta được khuyên phải học thuộc lòng đoạn kinh về các

vật dụng, và dùng nó để quán tưởng là để ta có thể nhận thức được sự vô
thường của thân. Để ta thấy rằng không có “ngã” trong bất cứ danh pháp
hay sắc pháp nào.

Chúng ta quán tưởng về các danh pháp để nhận thấy rõ ràng rằng nó

không có cái “ngã”, để thấy được điều này trong từng phút giây. Các sát-
na tâm – sanh, trụ, diệt của các cảm thọ nơi tâm – rất tinh tế và biến
chuyển rất nhanh. Để nhận ra chúng, tâm phải thật yên tịnh. Nếu tâm bận
rộn với nghĩ suy, với các vọng tưởng thì chúng ta sẽ không thể thấu rõ
được chúng. Chúng ta sẽ không thấy các đặc tính của tâm khi nó tiếp xúc
với các đối tượng, hoặc không nhận biết cái gì đang sinh, đang diệt trong
tâm như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.