ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 20

Đây là lý do tại sao chúng ta phải hành thiền: để tâm lắng đọng, để

thiết lập nền tảng cho thiền định. Thí dụ, chúng ta có thể chú tâm vào hơi
thở, hoặc ý thức đến cái tâm đang chú tâm vào hơi thở. Thật ra, khi ta
chú tâm vào hơi thở, ta cũng đang ý thức đến tâm. Và như vậy, tâm là cái
đang biết đến hơi thở. Vì thế tâm chỉ nên trụ trên hơi thở. Đừng nghĩ về
bất cứ điều gì khác, rồi thì tâm sẽ lắng đọng và yên tịnh. Một khi tâm đạt
được mức độ yên tĩnh này, đó là thời điểm ta thực sự hành thiền.

Lắng đọng tâm để chúng ta có thể thiền quán là việc mà ta phải thực

hành liên tục ở giai đoạn khởi đầu. Tương tự, ta cũng phải rèn luyện để
luôn chánh niệm, tỉnh thức trong mọi hoạt động của mình. Chúng ta phải
thực sự luyện tập điều này không ngừng nghỉ, lúc nào cũng thế. Đồng
thời, chúng ta phải sắp xếp những điều kiện sống để không bị bất cứ mối
quan tâm nào làm ta xao lãng.

Hiện tại, dĩ nhiên là ta có thể thực tập bất cứ lúc nào –thí dụ, khi đi

làm về, ta có thể ngồi xuống hành thiền một lúc– nhưng khi chúng ta
nghiêm chỉnh thực hành liên tục, để biến nó trở thành một thói quen thì
khó hơn nhiều. “Biến thành thói quen” nghĩa là chúng ta hoàn toàn
chánh niệm, tỉnh thức với từng hơi thở ra vào, bất cứ chúng ta đang ở
đâu, làm gì, dầu mạnh khỏe hay bệnh hoạn, bất chấp việc gì đang xảy ra
bên trong hay bên ngoài. Tâm phải ở trong trạng thái tỉnh thức hoàn toàn
trong khi vẫn theo dõi sự sinh, diệt không ngừng nghỉ của các danh
pháp- cho đến khi ta có thể ngăn không cho tâm tạo tác vọng tưởng theo
sự điều khiển của tham và uế nhiễm giống như nó vẫn làm trước khi
chúng ta bắt đầu tu tập.

---o0o---

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.