ĐƠN PHƯƠNG - Trang 110

giá để đồ nhỏ san sát nhau, những món đồ không còn chỗ để thì nằm rải rác
trên nền nhà. Ngoài ra còn các thùng các tông không biết chứa gì được xếp
chồng lên nhau, áo quần cũng chất thành đống. Tetsuro đoán bà Yoshie
không thể một mình dọn dẹp cả căn phòng này được.

“Đống lộn xộn này là của con dâu tôi để lại. Tôi vẫn để nguyên như

vậy.” Bà ấy quan sát hai căn phòng và nói.

“Vậy là con trai bác sử dụng hai căn phòng này?”
“Vâng.” Bà ấy đáp lại câu hỏi của Hayata.
Tetsuro không biết giữa hai vợ chồng có xích mích gì nhưng sống trong

một không gian như thế này tích tụ rất nhiều năng lượng tiêu cực.

“Thật ra cháu có nghe được vài điều lạ thường từ một người quen làm

cảnh sát...” Hayata nói với bà Yoshie. “Anh ấy bảo là bản sao hộ tịch của
một vài người đã được tìm thấy trong căn phòng này.”

Tetsuro ngạc nhiên quay sang nhìn Hayata. Sau khi đáp lại ánh nhìn của

Tetsuro, Hayata quay lại xác nhận với bà Yoshie. “Đúng không ạ?”

Bà ấy trông khổ sở thấy rõ, dường như không có ý định nói ra.
“Ừm.”
“Chúng được tìm thấy ở đâu ạ?”
“Có ai đó đã xé và ném chúng vào thùng rác.”
“Sổ hộ khẩu đó là của những ai ạ?”
Bà Yoshie lắc đầu. “Có ba người nhưng tôi đều không quen biết. Tôi

cũng không rõ tại sao Akio lại có những thứ đó...”

“Bây giờ chúng không còn ở đây nữa phải không ạ?”
“Vâng. Cảnh sát đã mang đi rồi.”
Hayata gật đầu và nhìn Tetsuro. Tetsuro vội nhìn đi chỗ khác.
Tại sao Togura lại giữ chúng? Liệu những giấy tờ đó có liên quan đến vụ

án không? Trong đầu Tetsuro cứ quanh đi quẩn lại với những suy nghĩ đó.
Nhưng vì anh đã nghe câu chuyện của Mitsuki nên có thể dễ dàng liên kết
các dữ kiện hơn. Với hành vi bám đuôi của Togura, anh đoán một trong ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.