ĐƠN PHƯƠNG - Trang 292

Tetsuro thở dài và quay lại hành lang. Ngay khi anh định bước xuống bậc

thang thì nghe thấy tiếng mở khóa lách cách phía sau lưng. Cánh cửa mở ra
đúng lúc anh vừa ngoảnh lại.

Một người đàn ông béo phục phịch với mái tóc húi cua đang nhìn anh

bằng ánh mắt nghi ngờ. Anh ta có lẽ chưa đến bốn mươi tuổi, mặc áo len
dày cùng quần thun.

Tetsuro vội vàng quay lại hỏi: “Anh là Saga?”
“Cậu là ai?” Giọng anh ta trầm và hơi khàn.
“Tôi là Nishiwaki. Chị Aikawa của quán Bloo đã cho tôi địa chỉ của

anh.” Tetsuro chìa hai tấm danh thiếp về phía đối phương. Một tấm là của
anh, tấm còn lại là danh thiếp của Saga mà anh nhận được từ Aikawa.

Saga vẫn đứng nhìn qua khe cửa mở hé và nhận lấy hai tấm danh thiếp.

Anh ta không mấy để tâm đến tấm danh thiếp của Tetsuro mà lật xem mặt
sau tấm danh thiếp của mình.

“Cậu là người để lại tin nhắn trên hộp thư thoại?”
“Xin lỗi anh. Thật sự tôi muốn gặp càng sớm càng tốt. Anh đã đi du lịch

ạ? Thấy anh vắng nhà suốt.”

“Tôi ở nhà.”
“Nhưng điện thoại...”
“Tôi tắt chuông điện thoại bàn đấy. Người thân của tôi thường gọi đến

bằng điện thoại di động.” Anh ta nói cộc lốc. Tetsuro cảm giác anh ta đang
chuẩn bị từ chối.

“Thế ạ? Tôi không có số di động của anh nên... đã cố liên lạc qua điện

thoại bàn hai, ba lần, tôi thật sự có chuyện muốn hỏi.”

“Về đoàn kịch? Hay về tôi?” Anh ta quan sát từ đầu đến chân Tetsuro

bằng ánh mắt dò xét. Một người đàn ông trung niên bình thường, vẻ ngoài
gọn gàng, cử chỉ lịch sự.

“Không phải ạ. Nói thẳng ra là tôi muốn hỏi về một món đồ được sử

dụng trong vở kịch.”

“Món đồ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.