ĐƠN PHƯƠNG - Trang 400

“Dù tớ có biết ý định của cậu đi chăng nữa thì khi nhìn thấy cậu, chắc

chắn tớ sẽ không do dự mà chuyền ngay.”

“Hẳn là vậy rồi.” Hayata gật đầu.
Tetsuro đập nhẹ tay lên mặt bàn. “Tớ cứ nghĩ sẽ không có ai nhận ra...”
“Đối với bóng bầu dục thì không đơn giản như vậy đâu. Đơn phương độc

mã sẽ không làm được gì cả. Lối chơi cá nhân được sinh ra từ sự hỗ trợ của
đồng đội mà.”

“Đúng thế nhỉ?” Anh gật đầu và thở dài.
Tetsuro có cảm giác anh đã mắc sai lầm trong một khoảng thời gian khá

dài. Anh tự xem mình như nhân vật chính của một vở bi kịch. Tự huyễn
hoặc sự cao cả của bản thân rằng cố giữ bí mật về vụ tai nạn vì sợ đồng đội
bị tổn thương, không những thế còn lấy đó làm cái cớ cho sự thất bại ở trận
đấu ấy. Có lẽ anh chỉ đang tự nuông chiều bản thân thôi.

Thế mà hầu hết những người đồng đội của anh vẫn luôn dõi theo một

con người hèn nhát như thế.

Bây giờ anh cũng đã hiểu ra lý do Risako ghét cay ghét đắng cụm từ “thế

giới của đàn ông”. Đó chẳng qua chỉ là lòng tự ái mà thôi.

“Tớ chẳng khác gì thằng ngốc tưởng mình là anh hùng nhỉ?”
“Không cần phải tự trách mình đâu. Đó là điểm yếu và cũng là điểm tốt

của con người mà.”

“Có vẻ như Risako không thể tha thứ cho sự yếu đuối ấy.” Không chỉ có

vậy, khi hai người kết hôn thì cô còn phải chia sẻ sự yếu đuối ấy nữa. Càng
nghĩ càng thấy đúng.

“Chuyện mắt trái của cậu, Takakura...”
“Cô ấy biết nhưng giữ kín không nói gì và chờ đợi lời giải thích của tớ.

Nhưng mãi mà tớ vẫn không chịu mở lời.”

“Cô ấy chắc chắn đã rất tức giận.” Hayata dập điếu thuốc đang ngắn dần.

Ánh mắt ấy cho thấy cậu ta đang nhớ lại khuôn mặt của Takakura Risako.

“Sau khi bỏ đi, cô ấy có để lại lời nhắn. Trên đó ghi rằng “Đừng để thua

Hayata”.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.