ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 107

rồi.

Pao không nghe thấy lời ông Giàng Ly Trang. Pao đang mải nghĩ: “Ta ra

tỉnh về, ta còn lạ gì. Quốc dân Đảng là bọn xấu. Nó sợ Việt Minh. Việt
Minh là ai? Ông bà Lìu yêu Việt Minh. Chắc Việt Minh tốt”.

Đứng dậy, Pao lay vai Mìn, hẹn ngày sang chơi Mường Cang rồi ra chỗ

Lừ ngủ:

— Anh Lử, dậy, dậy, về ngựa với em đi!

Lử đã dã rượu, nhưng mệt lử. Ấy thế, thoạt đầu rượu là bạn, sau nó là kẻ

thù, nó ngấm vào người, cắn xé rồi làm tê bại bắp thịt, tháo lỏng các khớp
xương. Người Lử lúc này như tàu rau cải hơ hơi nước để làm dưa cải cay.
Ngồi trên lưng ngựa hắn cứ ngật ngà ngật ngưỡng, rồi gục xuống rũ hẳn
trên cổ ngựa. May được con ngựa ngoan, đi bước êm và Pao đi trước, dắt
cương nó đi theo.

Ra khỏi chợ, hai con ngựa lững thững bước. Gió chiều hun hút, mỗi lúc

một mạnh. Sương từ các đỉnh núi đang ùa xuống, thả mù trắng xóa trong
thung lũng chật.

Hai con ngựa leo dốc. Đồi úp thoai thoải. Gió ào ào, vu vu, lắc cành sa

mộc và lật tung phiến lá xanh mặt dưới trắng ngầu phấn của cây ngải cứu.
Đây đó bốc dậy mùi thơm của lá mùi gai bị chân ngựa giẫm in một vệt
xanh xẫm.

Rên một tiếng khẽ, đang lờ ngờ, Lử bỗng nhổm dậy. Hắn đã tỉnh. Thúc

ngựa lên cạnh Pao, hai mắt Lử nheo nheo vằn vằn đo đỏ:

— Pao à? Mày là đứa tốt. Mày tốt thật!
— Xì, vẫn say à, anh Lử?
— Hừm... Tao không như mày. Họ đánh nhau mặc họ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.