ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 136

Hố pẩu ngước mắt. Nói gì bây giờ? Một lời bay ra, một vết dao chặt.

Phải chín lần ngắm. Chưa nói được! Chưa nói được! Đuôi con mắt hố pẩu
như một vết khía khim khíp khép.

Có tiếng ngáp rất to. Mọi người cười ồ. Hủi thầu Sếnh ngúc ngắc cái

đầu, đuôi dòng tóc quét qua hai khoeo chân:

— Thôi, bàn nhé! Thời buổi trời thảm đất sầu này, trộm cướp tất lắm.

Mọi người trong làng cần đồng lòng. Thế này được không: mỗi nóc nhà có
một trai tráng, cử một, có hai trai tráng, cử hai. Nhưng phải có súng cầm
tay!

— Phải đấy! Có súng cướp nó mới sợ!
Hủi thầu Sếnh gật đầu:
— Mỗi nóc nhà phải sẵn ba bó đuốc to, chẻ nhỏ, để trên gác bếp. Cần lúc

nào đốt ngay lúc đó được. Mỗi nóc nhà để sẵn một cái tù và.

— Nghe tù và báo cướp, trai làng phải mau chân tụ họp.
— Phải đấy!
— Ai làm chỉ huy?
— Lử! Giàng Lử?
“Lử! Giàng Lử!” — Lọt đọt tiếng mấy người trai. Lử năm ngoái đã làm

chỉ huy. Lại là người tợn, việc gì cũng dám làm.

Hủi thầu Sếnh ngó nghé khắp gian giữa sang gian bên. Người họp đang

quây lại từng nhóm, lầm rầm bàn bạc.Hủi thầu Sếnh quay lại nhìn hố pẩu.
Hố pẩu cắn cắn môi, rồi thở phào:

— Cử Giàng Chín!
— Giàng Chín! Giàng Chín!
Pao thấy dám trai ở trước mình xô đẩy nhau, reo hò. Một người đội cái

mũ vải lưỡi trai, tay vòng ôm gối, làu bàu: "Thôi, thôi”. Tiếng reo hò lại
tràn lên chen lẫn tiếng cười. Ồn ào, ồn ào mãi.

Bấy giờ hủi thầu Sếnh đã chuyển sang chuyện làm ăn. Cánh trai tráng

không ham chuyện ấy. Người già cứ bàn đi. Trâu, ngựa không được thả
rông, phải thả vào rừng có hàng rào khi vụ gieo trồng mùa xuân bắt đầu.
Gà, vịt, ngan, ngỗng cũng thế. Nhốt lại. Gà mẹ nuôi con không thả không
được thì phải buộc dây vào chân gà mẹ để nó không bới được...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.