ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 185

— Việc dân đóng góp phải rất hạn chế, ông Yêng ạ! Hiện thời, đồng bào

còn rất nghèo, còn rất khổ.

— Thưa ngài phái viên, nếu không có súng đạn thì đánh Quốc dân Đảng

bằng tay à?

Nhìn Đương lại vừa nhổm dậy, giở giọng càn rỡ, Chính nghiêm mặt:
— Tôi xin nhắc lại: đánh Quốc dân Đảng là nghĩa vụ của mọi người.

Mọi người cần thực hiện nghĩa vụ đó một cách thành thực.

Thấy không khí có vẻ gay gắt, Yêng vội mời tất cả cử tọa nâng cốc, vào

bữa tiệc.

Nâng cốc, quay nhìn hai dãy ghế, Chính tươi cười, rồi chạm cốc với

Yêng, giọng quả quyết:

— Nhất định chúng ta sẽ giải phóng Lào Cai!
— Dạ, nhất định ạ.
Ran ran tiếng cốc chạm, những tiếng khà khoái trá và lời mời mọc.
— Mời ngài phái viên ạ.
— Cám ơn ông. Tôi rất vui vì các ông đã hiểu ra nghĩa vụ của mình.
— Dạ, thưa...
— Ông có điều gì còn băn khoăn?
— Dạ giải phóng xong thì ta lập Tỉnh chính phủ, chứ ạ? Đặt đũa xuống

bàn, miệng nhai, Yêng mắt liếc Chính, tiếp:

— Dạ... chúng tôi nghĩ, chính quyền tỉnh rồi thế nào cũng phải thành lập.

Nhưng việc cử người đứng đầu chính quyền nghĩ đi nghĩ lại thấy là khó
lắm đấy ạ.

— Xin ông cứ nói tiếp.
— Dạ! Các ngài Việt Minh thì vốn chẳng tham quyền rồi... Hà... Hoàng

Văn Chao thanh thế thì to, nhưng lại không được lòng dân... La Văn Đờ
tiếng thế uy danh chỉ có với dân H'Mông. Trong tỉnh Lào Cai ta, kể cả các
ông thổ ty bên miền tây thì chỉ có... xứ Nùng Mường Cang... dạ xứ Mường
Cang này là to là đông dân, nhiều tài lực thôi. Hừ... ngay cái chức quân sự
ở tỉnh là xem ra cũng đã thấy là khó chọn. Châu Quán Lồ theo Nhật, lý lịch
bất hảo, hữu dụng vô mưu, quá ư độc ác, lòng dân oán thoán vô kể... thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.