ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 187

ông đòi vậy thì là phải chứ. Nhìn ông thổ ty nheo nheo mắt đợi chờ, Chính
nghiêng đầu, thản nhiên:

— Tôi vừa ở Pha Linh về. Ở Pha Linh mắt tôi đã tận mắt thấy cảnh ông

Đờ tàn sát đẫm máu một thường dân vô tội. Đó là tội ác. Nhưng, dửng
dưng trước tội ác cũng là một tội ác... Đứng ngoài cuộc đấu tranh để giải
phóng đồng bào khỏi ách Quốc dân Đảng cũng vậy, là một tội ác!

— Đúng như thế đấy ạ!
— Ông Yêng ạ, ông có ba trăm lính. Sắp tới họ sẽ tham gia cuộc chiến

đấu đánh bọn Quốc dân Đảng. Ông thử hỏi xem trong ba trăm người lính
ấy, có bao nhiêu người đòi hỏi phải được thế này thế khác trước khi tham
gia chiến đấu? Tôi chắc là có, nhưng không nhiều. Hay là ông để tôi đi gặp
anh em tôi hỏi? Chắc chắn rằng những người ra trận mạc nay mai nghĩ giản
dị hơn: họ chỉ vì yêu nước thương nòi mà vác súng lên đường thôi.

Yêu sách bị gạt đi thẳng thừng, lại bị trách cứ nhẹ nhàng, Yêng lảng sang

bên, trò truyện với hai người em, lát sau quay lại nhấc chai rượu, rót tiếp
cho Chính:

— Dạ, mời ngài phái viên ạ!
— Mời ông, mời các ông!
Yêng nhấp một hớp nhỏ. Há miệng ông khà một tiếng nhỏ. Rượu nặng

cháy bỏng, tê đắng cả cuốn họng.

Vây quanh Pao, người Nùng áo rộng, người Hoa áo khuy vải. Những cái

tẩu thuốc nghênh nghênh. Những cái nón sơn nghiêng nghiêng. Pao để tay
lên ngực, khiêm nhường:

— Tôi là người dẫn đường cho cán bộ Việt Minh thôi!
Mặc, người ta cứ bíu lấy tay Pao hỏi chuyện về ông đặc phái viên, về

Việt Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.