ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 188

Bỗng có tiếng gọi:
— Anh Pao ơi!
Pao quay lại. Một người trai Nùng, mặc cái áo chàm cũ, cộc tay, vá

chằng vá đụp, đang địu một bó cỏ to đứng ở bên đường. Pao ngỡ ngàng: cái
mặt tròn sần sùi trứng cá và bậm bụi, trông quen quen. Cái mặt tròn ấy
cười, môi hở những chiếc răng trắng nõn, rất tương phản với gương mặt
lầm lũi, khổ ải.

— Có nhớ tôi không? Con ngựa bị cảm...
Pao sực nhớ reo:
— Anh Mìn!
Người nọ bỏ địu cỏ. Pao nắm tay anh. Anh giằng ra, nắm tay Pao lắc lắc,

rối rít:

— Về nhà tôi đi! Về nhà tôi đi! Gần đây thôi mà!
Nhà Mìn là một cái túp lều gianh trong cái xóm nghèo ở rìa trấn Mường

Cang. Cửa liếp đan xộc xệch dán một tờ giấy đỏ có hàng chữ: "Hoan
nghênh đại diện Trung ương Chính phủ!".

Mìn đặt bó cỏ đánh ịch ở ngoài sân, đẩy cánh cửa, gọi oang oang:
— Bố ơi, bố! Anh Pao người H'Mông Pa Kha sang đây này!
Bên đống lửa đốt giữa nhà là một ông già gầy gò. Nghe tiếng gọi, ông

già bỏ cái dịu đang đan dở, ngước dậy, ngơ ngơ:

— Mìn về đấy à? Nhà ông Châu xuống gọi mày...
Mìn gài cái liềm cắt cỏ vào liếp, bước lại, ghé sát tai ông già, nói to:
— Bố ơi, anh Pao, người chữa con ngựa bị cảm đấy!
Ông cụ ngẩng lên. Gương mặt choắt, đen cháy. Hai con mắt khép nhỏ,

nhờ nhờ màu nến. Ông cụ vừa bị điếc, vừa bị lòa.

Đón chén nước Mìn đưa Pao, nói thật to:
— Cháu mời cụ uống nước ạ.
Ông cụ khe khẽ gật đầu, rồi tiếp tục công việc. Những sợi nan trúc chuốt

rất kỹ, nhẵn bóng thoăn thoắt đan cắt trong bàn tay như hai cái rễ cây của
ông cụ.

— Mìn à, nhà ông Châu xuống gọi mày.
Mìn đang thở khói thuốc lào, lúc lắc cái đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.