ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 189

— Ây dà, việc nhà quan, bao giờ hết được!
Pao bỡ ngỡ:
— Anh làm trong nhà ông Châu à?
— Làm. Mà cũng chẳng làm… Lúc cần họ gọi thì đi… Hôm nay anh

đến, tôi ở nhà. Anh uống với tôi bữa rượu. Bố ơi!

Ông cụ lại đặt cái địu đan dở xuống, nghênh nghênh:
— Ở phố có gì mà có trống đánh to thế, Mìn?
Mìn nói như hét:
— Đón phái đoàn Chính phủ. Bố có biết Chính phủ không?
Ông cụ lắc lắc đầu.
— Thế mà tao cứ tưởng có đám cưới con ông Châu.
— Đám cưới nào?
— Là như cái đám cưới ông Xì Xám Mần lấy cô Thị Cọt ấy! Này, Mìn,

nghe họ nói hình như ông Mần ông ấy về rồi đấy!

— Ai bảo bố thế?
— Lão Tính nghiện ở trong cái lô cốt Nhật ở đầu phố bảo là nhìn thấy

ông ấy thò đầu ra cửa sổ ở trên gác.

— Thật à? — Mìn hỏi, đứng dậy như quên khuấy, đập vai Pao — Anh

ngồi đây nhé, tôi đi bắt con gà!

Nhưng Pao chưa kịp ngăn và Mìn cũng chưa kịp ra khỏi căn nhà thì

ngoài cửa đã có tiếng gắt bẳn:

— Nhà Mìn đâu nhỉ? Quan gọi mấy lần mà không thấy mặt là cớ làm

sao?

Mìn mở cửa. Pao giật mình. Người to béo đang đứng trước cửa kia chính

là kẻ đã đón Pao và Chính ở tận núi Hàm Rồng. Y cầm một cái gậy to, liên
tục dộng kịch kịch xuống đất. Nhận ra Pao, y liền bớt hùng hổ.

Mìn quay lại nhìn Pao như có ý xin lỗi. Pao giục:
— Mìn cứ đi đi!
— Tối tôi về nhé!
Mìn bước ra cửa, ném bó cỏ lên vai, đi.
Căn nhà tự nhiên tụt hẫng xuống. Chỉ có tiếng nan trúc lách cách chạm

nhau. Và mưa đã bắt đầu thầm thì rơi trên mái cỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.