ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 194

nào có chó điên đây? Muốn cho nó ăn củ giềng không?". Pao cười thầm:
"Người nào mà chó nó cũng ghét thế!". Người vừa nói đi tới, lớn tiếng:

— Ông phái viên có ở đây không?
Chính bước lên, nhìn thấy hàm răng vổ của người nọ:
— Chuyện gì đấy, ông Lý Kiêu Đương?
— Chủ tôi mời ông phái viên về. Ở đây nguy hiểm lắm ạ.
— Ông về nói với ông Yêng, tôi còn đi thăm mấy nhà đồng bào nhé!

Đồng bào ta, ta còn không tin thì ta còn tin ai.

Pao đứng, trong bóng đêm, mân mê cái bao súng, lòng mơn man bồi hồi.

VIII

"G

hê gớm quá! Ta nói: Một na nủ H'Mông trong một tê chơ H'Mông.

Hắn nói: “Các người có thể tồn tại được nếu các người kịp thời dừng ngay
những tội ác đó lại". Không! Ta không sợ hắn dọa. Ta sợ cái vẻ ung dung,
kiêu hùng, trong hoàn cảnh thân cô thế cô của hắn!. Ta sợ ý nghĩ của hắn.
Trời! Ta nói người H'Mông là người H'Mông. Hắn nói: đồng bào ở đây
cũng là người Việt Nam".

Suốt hai ngày liền, La Văn Đờ cắn dứt mãi vì những ý nghĩ trên. Thỉnh

thoảng đứng ra cửa sổ, nhìn xuống. Đờ lại thấy bóng hình Chính như vẫn
còn đấy, trên bậc đá trước tòa dương cơ. Lại như thấy tay Chính vung cao
hùng dũng, giọng Chính vang vang. Và những lời Chính nói tràn đầy khí
lực lại hiện lên như những nét chạm, nét khắc hằn sâu trong óc Đờ. Lần đầu
tiên trong đời, Đờ biết sợ.

Ngày thứ ba, Đờ gọi Châu Quán Lồ tới, thầm thì hồi lâu, rồi cùng Lồ dắt

ngựa xuống đường.

Tránh cái bậc đá Chính đã đứng, Đờ ghé tai Lồ:
— Sảo quán đi đi! Nhớ vứt cái nóng nảy xuống suối, nói: ông Châu tôi

xin mời ngài phái viên quay trở lại Pha Linh để ông Châu tôi xin ngài thứ
lỗi, và hầu chuyện. Nói cho khéo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.