ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 197

chẳng quen nghĩ ngợi sâu xa, vằn vèo. Lồ cũng như ngựa, dễ hăng, chóng
bị kích động.

Đường xuống thấp dần. Đã thấy những vệt ruộng dài. Và vầng mặt trời

đã lóe sáng gắt gay ở ngay trên đầu người và ngựa.

“Cho ngựa nghỉ một lát rồi ra Mường Cang cũng kịp” — Lồ nghĩ, vừa

lúc thấy bên đường có một quán ăn nhỏ.

Cái quán lợp gianh vàng xuộm đứng trơ trọi ở ngã ba đường đi Mường

Cang và Pa Kha. Nghe thấy tiếng ngựa hí, chủ quán, một ông già tóc hoa
râm, răng hàm trên bịt vàng, mặc áo xám, khuy vải kiểu người Xã, chạy ra
khấp khởi mời chào.

Tung cái dây cương qua đầu ngựa cho chủ quán đón, Lồ nhảy phịch

xuống đất, cộc lốc:

— Cho ngựa ăn thóc!
Ông già chủ quán chừng như mới ở đâu dọn đến, ngần ngừ:
— Dạ, nhà hàng chỉ có đồ ăn cho quý khách...
Lồ sầm sập bước vào quán, ngồi phịch xuống cái ghế băng, hất hàm:
— Có những món gì?
— Thưa... chi nhục, níu nhục, xà xíu.
— Dọn hết cả lên đây!
Nghe lời truyền, bụng nghĩ có được một ông khách nặng túi, chủ quán

liền vội vàng buộc ngựa, nhanh nhảu bước vào quầy. Liếc nhìn khách một
lần nữa, thấy con mắt chột hõm sâu, đỏ khé, hàm răng nhọn của hắn, ông
già hơi hoảng, nhưng nghĩ giọng điệu hách dịch thế hẳn là quan to, nhiều
tiền, nên nhanh nhẹn chui vào bếp. Trong bếp lanh lảnh tiếng nói một
người con gái. Tiếng mỡ sủi. Tiếng thịt rán lép bép. Tiếng cái bàn sản chạy
sàn sạt. Và mùi hành tỏi bốc dậy, ngạt mũi, tứa nước bọt.

Chỉ một lát, cái bàn ghép bằng hai mảnh ván đã la liệt các đĩa bát, ngồn

ngộn những thịt là thịt, đủ các món xà xíu, nướng, rán, quay, hầm, nấu theo
kiểu Tàu.

Bưng lên bát nước lèo, đặt xuống bàn, người con gái mặc cái áo đỏ chấm

trắng, mặt trái xoan, tóc tết hai bên, mập mạp, chắc lẳn, đi đến quầy hàng,
cầm con dao băm ớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.